Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Chương 94: Ngươi đã tiến vào kịch bản ẩn.

Chương 94: Ngươi đã tiến vào kịch bản ẩn.
Không chỉ là Ám Vụ trấn.
Tất cả mọi người đều xong.
Lúc này, hắn đã bay tới trong hoang dã, vừa rơi xuống đất cũng đã bắt đầu chạy trốn, đồng thời dùng Tuyết Ảnh đao vung trảm liên tục về phía sau.
Ngũ hành - Thủy, phù pháp - Hàn Băng Thuẫn!
Một lá chắn hình mai rùa do băng sương sáng long lanh xuất hiện chặn lại đốm lửa bắn tung tóe khỏi Ám Vụ trấn.
Quái vật bỗng nhìn về phía của hắn...
Xong.
Không! !!
Lông tóc toàn thân Liễu Bình dựng đứng lên, vừa chạy bạt mạng vừa tức giận quát lớn: "Dù cho ngươi là cái gì đi chăng nữa, nhớ kỹ, đây là lần đầu tiên ngươi tham dự biểu diễn!"
Ngay sau đó, từng hàng chữ nhỏ bốc cháy hừng hực xuất hiện trong hư không:
[Ngươi kích hoạt kỹ năng hệ thần bí: Sơ Diễn Giả.]
[Ngươi xác định cựu thần trước mắt thành 'sơ diễn giả', xác định sẽ sinh ra những động tác biểu diễn sai lầm.]
[Kích hoạt!]
Quái vật tiếp cận Liễu Bình, hai mắt xuất hiện ngọn lửa, hầu như sắp bắn ra ngoài.
Trong thời điểm quan trọng này, quái vật bỗng nháy nháy mắt.
Hai luồng lửa lập tức bắn tới mí mắt, toát ra từng đợt khói xanh.
"A..."
Quái vật bỗng đứng im tại chỗ.
Không nghĩ tới, nó lại xuất hiện sai lầm cấp thấp này, trong nháy mắt nó bỗng sững sờ đứng tại chỗ.
Đúng lúc này, lại có một nửa tòa cung điện rơi xuống, đập mạnh vào lưng con quái vật, làm cho nó hơi lung lay.
"Là kẻ nào?"
Quái vật trầm giọng hỏi.
Nó ngẩng đầu nhìn tới, thấy được trên bầu trời lại có một đứa bé gái.
Vừa rồi, chính là cô bé này đã đánh bay một nửa cung điện, đánh trúng vào nó!
Cô bé thấy mục đích của bản thân đã thành công, lập tức quay người bay tới nơi sâu trong bầu trời, lúc sắp rời đi còn liếc nhìn về phía Liễu Bình.
"Ngươi chạy trước đi, ta sẽ trốn sau!"
Cô bé truyền âm, nói.
Ngay sau đó, cô bé biến mất không thấy gì nữa.
Có vẻ như quái vật kia chỉ có thể bò (trong tiếng Trung, ba hành nghĩa là hành động bò) trong hư không, nó dùng cả tay lẫn chân bò về phía nơi cao trên bầu trời, một lát sau, đã không thấy đâu nữa.
Thừa dịp hiện tại...
Liễu Bình dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía trước, bỏ lại Ám Vụ trấn ở phía sau.
Chiến đấu với quái vật vừa rồi, không có bất cứ phần thắng nào cho mình cả.
May mà cô bé kia đã dẫn quái vật rời đi.
Liễu Bình nhắc mắt lại, rồi lại mở ra.
Dù thế nào đi chăng nữa, mình nhớ kỹ lần cứu mạng này rồi.
Sau khi chạy mười lăm phút đồng hồ, những tiếng vang do hiện tượng thiên trụy truyền tới cũng trở nên nhỏ đi, mà ánh lửa cùng Ám Vụ trấn cũng trở nên xa xôi và mơ hồ, Liễu Bình mới giảm tốc độ lại, rồi ngừng hẳn.
Xa xa nhìn lại, thấy được càng ngày càng nhiều đồ vật từ trên bầu trời rơi xuống dưới, như là từng đợt mưa sao băng chiếu sáng màn đêm tăm tối.
"Ám Vụ trấn... có lẽ đã bị đốt sạch thành đất bằng rồi."
Liễu Bình lẩm bẩm.
Hắn thu hồi ánh mắt, quan sát bốn phía xung quanh, thấy được nơi này là một rừng cây rậm rạp.
Khoảng cách giữa nơi này và Ám Vụ trấn đã đủ xa.
Không cần chạy tiếp, chỉ cần ở lại đây kiên nhẫn chờ đợi...
Sau khi qua ba giờ đồng hồ, mình lại trở về Ám Vụ trấn, là có thể an toàn rời khỏi thế giới Tử Vong.
Từng hàng chữ nhỏ bốc lửa xuất hiện trong hư không:
[Ngươi đã tiến vào kịch bản ẩn.]
[Xin chú ý, ngươi đã tiến vào kịch bản ẩn.]
Liễu Bình liếc tới, lắc đầu.
Ám Vụ trấn đã bị hủy diệt.
Hiện tại, đã không cần tiếp tục diễn kịch cho đám người chết trong thế giới Tu Hành xem nữa.
Như vậy...
Liễu Bình đeo đấu lạp lên, nhanh chóng khởi động Sắc chi Y, tìm tới một nhánh cây khá khuất tầm mắt mà ở tạm, nhắm mắt khoanh chân, bắt đầu tu hành.
Hắn vừa tu hành, vừa chờ đợi thời gian kết thúc.
Cứ như vậy, hắn cũng dần dần tiến nhập trạng thái tu hành, vậy mà đẩy lượng linh lực trong đan điền lên một tầm cao mới, vượt quá Trúc Cơ hậu kỳ, tiến tới giai đoạn Trúc Cơ viên mãn.
Bỗng nhiên có một luồng sáng từ xa bay tới, rơi mạnh xuống một vùng đất trống bên cạnh rừng cây.
Một cô gái xuất hiện, cố gắng giãy dụa đứng dậy.
"Trốn tới nơi nào cơ chứ? Kỳ quái, rõ ràng chỉ ở xung quanh đây mà thôi..."
Cô gái nói với vẻ lo lắng, ánh mắt liếc nhìn cảnh vật xung quanh.
Liễu Bình bỗng mở mắt ra.
Lý sư tỷ!
Tại sao lại là nàng ta!
Nàng ta... không phải tới đây tìm mình chứ?
Trừ mình ra, xung quanh nơi này cũng không còn thứ gì kỳ lạ nữa cả.
Liễu Bình tiện tay lấy một sợi tóc đen ra, trên tóc đen còn tản ra từng đợt gợn sóng linh lực.
Là Tầm Vật quyết.
Nàng ta đang tìm mình!
Liễu Bình hơi do dự, hủy bỏ toàn bộ thủ đoạn ẩn nấp trên người đi.
Ngay sau đó...
Lý sư tỷ cũng có cảm ứng, bóng người lóe lên, đi tới trước mặt Liễu Bình.
"Hóa ra ngươi ở nơi này." Nàng ta nói với vẻ vui sướng.
"Ngươi đang tìm ta sao?" Liễu Bình hỏi.
Hắn quan sát Lý sư tỷ, thấy được trên người nàng ta có rất nhiều vết máu, mình đầy vết thương, nét mặt hiện ra vẻ mỏi mệt.
"Hiện tại khắp mọi nơi đều có nguy hiểm, để ta bảo vệ ngươi." Lý sư tỷ nói.
Liễu Bình nhìn về đỉnh đầu của nàng ta, trên đỉnh đầu của nàng ta hiện lên từng hàng chữ nhỏ:
[Kiếm Đạo Chân Chủng, tu sĩ Nguyên Anh.]
[Hiệu quả của danh hiệu: Kiếm tâm hợp nhất, kiếm pháp hoàn mỹ, chân thành thẳng thắn, chí hướng kiên định, chắc chắn sẽ trở thành Kiếm tiên.]
[Đây thật sự là một hạt giống kiếm đạo, năm trăm năm mới có một người xuất hiện.]
Ánh mắt Liễu Bình ngưng tụ, đã thấy Lý sư tỷ đi tới bắt lấy cổ áo của mình, dẫn mình bay lên trời.
Hai người mới bay được vài dặm, bỗng nhiên rơi xuống rừng cây bên dưới.
Cũng may phản ứng của Liễu Bình rất nhanh, chỉ lộn một vòng đã ôm được Lý sư tỷ, liên tục đạp về phía nhánh cây mới có thể hạ xuống an toàn.
Liễu Bình dìu nàng dựa vào gốc cây lớn, gọi nhỏ: "Tiên tử?"
Sắc mặt Lý sư tỷ trắng như giấy, hai mắt nhắm nghiền, đã hôn mê.
Vừa rồi, mang theo Liễu Bình bay lượn đã tiêu hao sạch lực lượng cuối cùng của nàng.
Liễu Bình nhìn nàng, nhíu mày.
"Còn tưởng rằng ngươi vừa ý bề ngoài của ta, thế nhưng hiện tại xem ra, có gì đó là lạ."
Kiếm đạo chân chủng.
Loại người này, tâm như lưu ly, thông minh ưu tú, coi như thích một người, cũng sẽ không biểu hiện ra dáng vẻ ham muốn của bản thân.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất