Chương 95: Đều giết
Thế nhưng khi đó, nàng ta nhìn thấy mình, chẳng những sờ soạng mình, lại còn thể hiện ra dáng vẻ mong muốn không thể kiềm chế bản thân nữa.
Một kiếm tu chân chính, sẽ không là kẻ không thể khống chế cảm xúc bản thân.
Hơn nữa, hai bên mới gặp lần đầu.
Liễu Bình suy nghĩ vài giây, vươn tay, đặt lên trên vết thương của Lý sư tỷ, chấm chút máu rồi đưa lên miệng.
"Phi, hóa ra là song tình kiếp, thật lợi hại."
Hắn phun chút máu ấy ra, cảm thấy rất bất ngờ.
Song tình kiếp, chính là một loại độc đan cực kỳ cao minh, người ăn phải loại độc đan này sẽ dần dần sinh ra tình cảm, phải tìm một người đạo lữ mà mình thích thì mới có thể ngừng lại.
Chắc hẳn có người thấy được tiền đồ tương lai của nàng ta rất rộng lớn, bởi vậy đã cố ý cho nàng ta trúng Song tình kiếp, muốn thừa dịp con phượng hoàng này chưa bay lượn chín tầng trời, trở thành đạo lữ song tu của nàng ta.
Thế nhưng Lý sư tỷ lại là Kiếm đạo chân chủng, sau khi trúng độc thì thần thức vẫn giữ lại được một luồng ý thức tỉnh táo, cũng cảm nhận được chuyện này, dựa vào bản tâm thoát khỏi tông môn, thà rằng tìm tới một kẻ phàm nhân ở bên ngoài để phóng thích tình cảm, cũng không muốn thỏa mãn tâm nguyện của những người kia.
Bỗng nhiên, Liễu Bình có cảm ứng.
Hắn nhìn về phía xa xa, đã thấy có mấy luồng sáng bay tới phương hướng này, hạ xuống vùng đất trống nơi khi trước Lý sư tỷ tìm kiếm mình.
"Thật đúng là có kẻ đuổi theo..."
Liễu Bình cau mày.
Mục tiêu của đối phương chắc hẳn chính là Lý sư tỷ.
Lý sư tỷ đã hôn mê, đối với những người kia mà nói, bắt được quả thực dễ như trở bàn tay.
Như vậy...
Là người được Lý sư tỷ vừa ý, kết cục của mình chắc hẳn sẽ không tốt.
Làm sao bây giờ?
Liễu Bình đang do dự, bỗng thấy trường kiếm bên hông Lý sư tỷ bay lên.
"Hả? Kiếm có linh?"
Liễu Bình kinh ngạc nói.
Từ trên trường kiếm truyền ra một giọng nói trong trẻo: "Lúc đầu nàng còn muốn tìm một người phàm để ký thác tình cảm, ai ngờ thiên trụy xuất hiện, vì bảo vệ tông môn nên mới bị thương nặng, cuối cùng cũng không thể chống lại những người kia..."
"Việc đã tới nước này, ta sẽ dựa theo nguyện vọng của nàng, giết chết nàng trước khi nàng bị đám người kia bắt được."
Phi kiếm bay lên cao, đang định chém về phía cổ của Lý sư tỷ, lại bị một thanh đao sáng như tuyết ngăn cản.
"Ngươi muốn làm gì?" Kiếm linh hỏi.
Liễu Bình trầm ngâm, bỗng nhiên nói với vẻ xúc động: "Một kiếm tu chân chính, thời đại này đã rất hiếm thấy rồi... thôi được rồi, ta lại cứu nàng một mạng vậy."
"Ngươi cứu nàng?" Kiếm linh hỏi.
Liễu Bình nói: "Mặc dù có hơi phiền phức chút nhưng ta có thể giải loại độc này..."
Giọng nữ kiếm linh nói: "Ta biết ngươi có tu vi trong người, thế nhưng coi như ngươi có thể giải độc, cũng không kịp nữa rồi."
"Vẫn kịp, chỉ cần ngươi giúp ta một chút là được."
Liễu Bình nói, vỗ túi trữ vật, lấy ra một đống lá phù trống.
"Làm cái gì vậy?" Kiếm linh hỏi với vẻ ngạc nhiên.
"Thứ này chính là phù vẽ mặt do chính ta sáng tạo ra, năm đó bán rất tốt, kiếm lời khoảng chừng... hmm, cái này thì không cần thiết khoe khoang."
"Tóm lại, nếu nữ tu sĩ rất hài lòng đối với lớp trang điểm của bản thân vào một lần nào đó, có thể sử dụng lá phù này để lưu lại vẻ đẹp đó, lần sau nếu muốn ra ngoài, chỉ cần dùng nó xoa nhẹ lên mặt, đã có thể khôi phục lại bộ dáng khi trước."
Hắn cầm phù bút trong tay, nhanh chóng vẽ mấy nét trên lá phù, rồi dán lá phù lên mặt Lý sư tỷ.
"Ngươi có thể cứu nàng thật sao? Ngươi muốn ta giúp ngươi như thế nào?" Kiếm linh hỏi.
"Chờ lát nữa ta sẽ giấu nàng đi, sau đó ngươi hãy đi theo ta." Liễu Bình nói.
"Giấu đi? Ngươi cho rằng mình có thể giấu được những người kia sao?" Kiếm linh hỏi.
"Đương nhiên."
Liễu Bình lấy tấm phù trên mặt Lý sư tỷ xuống, xoa nhẹ lên mặt mình.
Ngay sau đó, hắn biến thành bộ dáng của Lý sư tỷ.
"Giống hay không?" Hắn hỏi.
Kiếm linh giật mình, nói: "Thuật đổi mặt của ngươi thật đúng là xuất sắc, thế nhưng thân hình của ngươi..."
"À, thân hình thì chỉ cần dùng công phu của thế tục là được rồi." Liễu Bình nói.
Hắn liếc nhìn dáng người của Lý sư tỷ, sau đó lắc lư thân hình bản thân.
Từng đợt tiếng xương ma sát vang lên.
Thân thể của Liễu Bình thu nhỏ lại, trở nên yểu điệu nhỏ nhắn, giống y như đúc Lý sư tỷ.
"Quần áo..."
"Chờ ta mở túi trữ vật của nàng, lấy một bộ là được." Liễu Bình nói.
"Thế nhưng túi trữ vật của nàng có mấy tầng cấm chế, không được nàng cho phép thì không thể mở ra." Kiếm linh nhắc nhở.
"Chắc hẳn ngươi biết được cách mở những tầng cấm chế này chứ." Liễu Bình cười nói.
"Ta... vẫn không thể tin tưởng ngươi được, nếu như ngươi lấy sạch đồ của nàng chạy mất, vậy..." Kiếm linh chần chờ nói.
"Được rồi, để ta tự lấy vậy."
Liễu Bình đặt tay lên trên túi trữ vật của Lý sư tỷ, một tay khác thì liên tục sử dụng pháp quyết.
Ầm!
Túi trữ vật mở.
"Bình thường thì kiếm tu sẽ không để tâm tới túi trữ vật lắm, cho nên cũng chỉ thiết lập một vài loại cấm chế đơn giản lại cố định, thử một lần là có thể mở." Liễu Bình bắt đầu tìm kiếm thứ mình cần trong túi trữ vật.
"Thế nhưng động tác của ngươi cũng quá thành thạo chứ." Kiếm linh nói.
Liễu Bình không trả lời, lấy ra một bộ nghê thường vũ y từ trong túi trữ vật, lắc đầu nói: "Quá sức tưởng tượng."
Hắn nhét bộ váy này trở lại, thuận tay lôi một bộ khác ra, lại là một bộ áo giáp.
Đây là một bộ áo giáp đồng phục môn phái, nam nữ đều có thể mặc, thế nhưng kích cỡ tương đối nhỏ, thích hợp nữ tu cùng với nam tu thiếu niên mặc.
Liễu Bình khoác áo giáp lên người.
Trường kiếm bay tới trước mặt Lý sư tỷ, lại xoay vòng xung quanh người Liễu Bình vài vòng, nói:
"Cũng không có vấn đề gì nữa, thế nhưng tu vi của ngươi..."
"Không sao."
Liễu Bình đội đấu lạp lên đầu.
Gợn sóng linh lực của hắn bị ẩn giấu đi.
"Thế nào?" Hắn hỏi.
"Ngực..."
"À..."
Liễu Bình tìm kiếm xung quanh, rồi vơ hai nắm bùn lên, hỗn hợp với cỏ dại tạo thành hình tròn, nhét vào ngực, rồi mới khoác áo giáp lên một lần nữa.
"Đẹp hay không?" Hắn ưỡn ngực hỏi thanh kiếm này.
"Đẹp, thế nhưng ngươi làm vậy lại quá không tôn trọng đi..." Kiếm linh khó chịu nói.
"Có muốn ta cứu nàng hay không?" Liễu Bình ngắt lời nó, hỏi.