Thấy Tiết Đạo Minh cười nịnh nọt, trong lòng Hàn Đông thấy phản cảm vô cùng, thế nhưng Hàn Đông tự kiềm chế không bộc lộ ra.
Làm một người lãnh đạo, không thể đối đãi với cán bộ một cách đơn giản như vậy.
Dù gì đi nữa, đối đãi với ai đó cũng không thể chỉ luận vào tướng mạo, nếu chỉ vì vẻ bề ngoài mà có cái nhìn thành kiến với người ta, thì sẽ ảnh hưởng tới sự đánh giá chính xác về con người ấy.
Tiết Đạo Minh trong lòng ngập tràn phấn khích, Hàn Đông chịu ngồi xuống nói chuyện, thì chí ít cũng có một cơ hội, dù là rất nhỏ nhoi.
Là một Phó bí thư – người có chức vị cao thứ hai ở cái Đảng ủy Công an này, tuy về tư cách không thể sánh ngang với địa vị số một của Phó bí thư Thường vụ, nhưng Phó bí thư lại chiếm chút ưu thế, đó là y không phải kề cận bên Trần Phúc Xương.
Lần này Trần Phúc Xương bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh bắt giữa và thẩm vấn, trong lòng Tiết Đạo Minh không tránh khỏi những suy nghĩ toan tính. Y cảm thấy đây là cơ hội lớn cho mình, dù sao mấy năm nay y cũng là cán bộ cấp cao, lần này đúng là cơ hội ngàn năm có một, ảnh hưởng tới việc y có thể trở thành Phó giám đốc Sở hay không. Nếu để vuột mất thời cơ, sau này có muốn thăng chức, thì chẳng biết phải chờ tới năm nào tháng nào nữa.
Trước đây y cũng từng nghiêm túc phân tích, hiện tại Hàn Đông đang chủ trì các công việc của Ủy ban thành phố Tân Châu, lần này lại được chọn làm Ủy viên Ủy ban tỉnh, vậy thì được chức Bí thư Ủy ban thành phố, về cơ bản có thể nắm chắc. Mà trước đó, y lại chẳng hề gia nhập phe Trần Phúc Xương, thế thì chỉ cần y tự đến chỗ Hàn Đông biểu lộ chút lòng trung thành, qua được cửa của Hàn Đông, thì sự tính toán của y cũng nắm chắc tám phần thắng lợi.
“Hàn Đông có thế lực mạnh, rất có khả năng kế nhiệm chức Bí thư thành ủy, mà thông thường thì Ủy ban tỉnh đều để Thành ủy tự tiến cử thành viên Thường vụ, chỉ cần cái gật đầu của Hàn Đông và sự tiến cử của Thành Ủy, thì vấn đề chẳng có gì là to tát.”
Tiết Đạo Danh đem các công việc ở Đảng ủy công an báo cáo lại một cách đầy đủ, trình tự cho Hàn Đông nghe, sau đó thì tùy theo chỉ thị của Hàn Đông mà làm.
Hàn Đông hiểu được Tiết Minh Đạo đến là vì cái gì, nhưng bây giờ Ủy ban tỉnh đối với việc nhân sự của thành phố Tân Châu vẫn chưa có một quyết định nào cụ thể. Ngoài việc cho hắn chủ trì công việc ra thì mọi việc khác đều đợi quyết định của Ủy ban tỉnh. Ngay cả mấy chức Thường vụ Ủy ban thành phố, Bí thư Đảng ủy Công An không chừng cũng do Ủy ban tỉnh chọn người. Xét cho cùng, thành phố Tân Châu phát sinh chuyện như vậy, ở tỉnh đối với vấn đề nhân sự chắc chắn sẽ phải suy nghĩ sao cho thống nhất.
Ngoài ra, hai nhân viên Thường vụ Trịnh Thị Vĩ và Ngụy Chính Minh đã tìm ra cuốn băng ghi hình ở Mục Mã sơn trang, thế nhưng thông qua cách biểu diễn của bọn họ thì Ủy ban tỉnh sẽ xử phạt giống nhau mà thôi.
Tuy không nhất thiết phải bắt giam và thẩm vấn, nhưng (tuyệt đối không thể để bọn chúng tiếp tục ngồi ở vị trí như hiện tại được.
Theo báo cáo công việc của Tiết Đạo Minh thì điều lệ cũng khá rõ ràng, nhưng đó cũng có thể là làm trước công tác chuẩn bị tương ứng. Vì trước đây cũng chưa từng tiếp xúc qua, nên hiểu biết của Hàn Đông về Tiết Đạo Minh cũng không nhiều, do đó không thể nào từ một lần báo cáo đơn giản như vậy mà có ấn tượng tốt ngay với y.
Ra vài câu chỉ thị đơn giản để y quay về và làm tốt bổn phận trách nhiệm của mình, giữ gìn sự ổn định vốn có của Đảng ủy Công an là được.
Thấy Hàn Đông cầm tách trà lên, Tiết Đạo Minh liền đứng dậy cáo từ:
- Hàn chủ tịch, nếu không còn chuyện gì dặn dò, tôi xin phép về trước.
Hàn Đông gật đầu, cũng không buồn đứng dậy tiễn y.
Tiết Đạo Danh có phần thất vọng, nhìn biểu hiện của Hàn Đông thì biết hắn một chút hứng thú cũng không có, xem ra trước đây mình đã không biết nắm bắt cơ hội, sớm tiếp xúc với Hàn Đông, thì đã không gặp cảnh nước tới chân mới nhảy như bây giờ.
Hàn Đông cúi đầu tiếp tục xem văn kiện, cùng lúc đó tiếng gõ cửa vang lên, ngẩng lên liền thấy Chu Chính với nụ cười thăm dò bước vào.
- Lãnh đạo! Không quấy rầy công việc của anh chứ?
Hàn Đông bực mình gắt:
- Bớt nói nhảm đi.
- Haha…
Chu Chính vừa cười vừa tiến vào, tới trước mặt Hàn Đông và ngồi xuống nói:
- Lãnh đạo bây giờ đúng là trăm công ngàn việc, bữa nào rảnh anh em mình ra ngoài tụ họp, chúc mừng anh được thăng chức Ủy viên Tỉnh ủy nhé!
Hàn Đông cười gượng nói:
- Biết tôi bận rộn, trước mắt lấy đâu ra thời gian mà tụ tập.
Chu Chính đáp:
- Không sao, chúng ta đợi khi khác cũng được.
Hàn Đông gật gật đầu, bỏ bút xuống, lấy ra một điếu thuốc, sau đó tiện tay quăng luôn bao thuốc lên mặt bàn.
Chu Chính liền lấy bật lửa châm thuốc cho Hàn Đông, rồi liền cầm lấy bao thuốc, tự mình châm một điếu rồi nói:
- Lãnh đạo, Đại hội Đảng tỉnh đã kết thúc rồi, Tỉnh ủy chắc cũng mau chóng đưa ra quyết định về nhân sự thành phố Tân Châu đúng không ạ?
Hàn Đông liếc mắt nhìn Chu Chính, nói:
- Cậu lo cái gì? Hiện nay cậu đã là Phó cục trưởng Cục Công an thành phố kiêm Cục trưởng Cục công an quận Cao Bình rồi, nếu công tác an ninh quận Cao Bình còn làm không tốt, xem cậu làm sao ăn nói với mọi người?
Chu Chính nghiêm mặt trả lời:
- Lãnh đạo yên tâm, em nhất định dốc toàn lực ứng phó, chỉnh đốn quận Cao Bình một cách ngay ngắn, gọn gàng.
Hàn Đông nói:
- Cậu đã chọn làm ở ngành Công an, vậy thì ráng đi cho tốt con đường này, tôi cũng chẳng có gì dặn dò thêm với cậu, chỉ cần siêng năng làm việc, không ra tay bừa bãi, thì khỏi lo vấn đề gì hết.
Chu Chính cũng tự hiểu, Hàn Đông nói như vậy cũng là đã cho mình một lời hứa, trong lòng y vô cùng cảm động, quen biết Hàn Đông lâu như vậy, không quản chức vụ của Hàn Đông lên nhanh như thế nào, nhưng từ đầu tới cuối đều coi y là bạn bè, đây thật đúng là một điều hiếm thấy khó có được.
- Anh yên tâm, em sẽ không làm anh mất mặt đâu
Chu Chính nghiêm túc nói.
Hàn Đông đáp:
- Mất mặt chỉ là chuyện nhỏ, nếu quả thực cậu xảy ra chuyện, thì chẳng ai cứu được cậu cả, đã bước vào con đường quan chức, thì nhất định phải có một trái tim biết kính sợ mới được, trái tim kính trọng nghề nghiệp là tốt.
Từ trước tới nay, Hàn Đông chưa từng chân thành nói qua những điều nay cho Chu Chính nghe, chỉ là hắn thấy, một số lời nên nói thì nhất định phải nói, đó cũng là vì muốn tốt cho Chu Chính.
Chu Chính gật đầu:
- Em hiểu rồi, em biết làm thế nào mà.
Hàn Đông nói:
- Được rồi. Không còn chuyện gì thì đi làm việc cho tốt, ở đây tôi vẫn còn một số công văn chưa xem xong.
Chu Chính liền đứng dậy cáo biệt, nhưng lại tiện tay cầm luôn nửa bao thuốc la trên bàn, miệng cười ha ha mà nói:
- Thuốc của em hút hết rồi, mà Tiểu Viên lại quản chặt quá, mỗi ngày chỉ cho hút có 1 bao.
Hàn Đông không tránh khỏi bật cười khúc khích, rút từ ngăn kéo ra một cây thuốc Trung Hoa và nói:
- Cầm đi từ từ mà hút.
- Cảm ơn anh.
Mắt Chu Chính lập tức phát sáng, cầm cây thuốc rồi phủi phủi mông đi ra.
Khổng Phàm Chi nhìn thấy Chu Chính tay không đi vào, vậy mà khi đi ra còn cầm theo một cây Trung Hoa, trong lòng lập tức trào dâng cảm giác ngưỡng mộ, không phải vì cây thuốc Trung Hoa chẳng đáng mấy tiền kia, mà là vì từ chuyện này có thể thấy được mối quan hệ giữa Chu Chính và Hàn Đông thân thiết tới mức nào.
“Chủ tịch Hàn tiền độ rộng lớn, mình chỉ cần đi theo hắn, qua một vài năm, kiếm một chức phó giám đốc cũng chẳng phải là vấn đề khó khăn gì. Nếu may mắn, chủ tịch Hàn có thể giữ chức vụ tại thành phố Tân Châu lâu một chút, thì chức Giám đốc cũng không phải là không có khả năng.”
Khổng Phàm Chi ngồi một chỗ lặng lẽ suy tính, gã đã làm cán bộ cấp phòng mấy năm liền rồi, căn cứ vào hiểu biết của gã về Hàn Đông, chỉ cần bản thân làm tốt công việc của mình, thì cấp bậc của bản thân chẳng cần phải tự mình suy nghĩ, Tả Nhất Sơn đấy, chắc không bao lâu nữa, xem chừng Tả Nhất Sơn sẽ thành chủ tịch huyện Vũ An rồi.
“Thế nhưng mình vẫn phải cẩn thận một chút, Trương Tự Miễn là một ví dụ điển hình, vì vậy không thể ra tay bừa bãi, cũng không được ăn nói lung tung, phải biết cúp đuôi mà sống, khiêm tốn làm việc, nói chung chỉ cần lãnh đạo biết được việc mình đã làm được là được.”
“Thực tế mà nói, chủ tịch Hàn đã cho Trương Tự Miễn cơ hội, chỉ là y không biết nắm lấy cơ hội, căn cứ vào kết quả điều tra của Ủy ban kỷ luật thành phố, vấn đề chủ yếu của Trương Tự Miễn xảy ra ở huyện Thúy Sơn, chủ tịch Hàn sắp xếp cho y làm ở cấp cơ sở đã là ám hiệu vô cùng lớn cho y rồi, nhưng y chẳng hề biết hối cải. Ngược lại còn khiến tình hình thêm tồi tệ, cuối cùng là bị bắt giam, như vậy còn trách ai được nữa.”
So sánh hai vị thư ký trước của Hàn Đông, Khổng Phàm Chi biết mình nên làm cái gì.
Ngẫm lại Tả Nhất Sơn là được Hàn Đông đưa từ thành phố Vinh Châu qua, làm thư ký cho Hàn Đông lâu như vậy, nhưng anh ta lại vô cùng khiêm tốn. Sau khi tới huyện Vũ An, anh ta chỉ biết tới công việc, không có việc gì cũng không bao giờ chạy về tiếp cận lãnh đạo, có chuyện gì thì cũng chiếu theo quy định mà thông qua Hàn Đông.
Tuy Tả Nhất Sơn không thường lui tới chỗ Hàn Đông, nhưng Khổng Phàm Chi biết, Hàn Đông vô cùng hài lòng, vô cùng trọng dụng anh ta.
Trong lúc Khổng Phàm Chi say sưa suy nghĩ, cửa ra vào xuất hiện bóng người, chẳng ai khác mà chính là Tả Nhất Sơn.
Khổng Phàm Chi có chút sửng sốt, lập tức đứng dậy tươi cười mà nói:
- Chủ tịch huyện Tả, anh tới rồi ạ.
Tả Nhất Sơn mỉm cười đáp:
- Trưởng phòng Khổng, phiền cậu đi thông báo một chút, tôi muốn gặp Chủ tịch thành phố báo cáo chút công việc.
Khổng Phàm Chi nói:
- Chủ tịch huyện, mời ông.