Người Cầm Quyền

Chương 663: Lên chức

Dứt lời, Khổng Phàm Chi đi vào gõ cửa phía trong, sau khi nhận được sự đồng ý của Hàn Đông, gã đẩy cửa rồi cười nói:

- Chủ tịch thành phố, Chủ tịch huyện Tả huyện Vũ An tới rồi.

Hàn Đông đang phê duyệt văn kiện, vừa nghe Tả Nhất Sơn tới, trên mặt tức thì nở nụ cười, đứng dậy nói:

- Nhất Sơn đến rồi à, mời cậu ấy vào đi.

Tả Nhất Sơn từ phía sau của Khổng Phàm Chi bước lên phía trước, tươi cười nói:

- Chủ tịch thành phố, không quấy rầy công việc của anh chứ ạ.

Hàn đông nhìn qua một lượt, quả là Tả Nhất Sơn đã gầy đi vài phần, da cũng đen đi không ít, không khéo đi ngoài đường sẽ bị người ta lầm là nông dân mất. Chỉ có điều tinh thần khá tốt, cặp mắt cũng phát ra sự tinh anh khó tả, toàn thân toát lên một khí phách vô cùng can trường.

- Tiểu Khổng, pha ly trà mang tới đây.

Hàn Đông trong lòng phấn khởi nói.

Chẳng cần hỏi Tả Nhất Sơn, Hàn Đông cũng biết tên tiểu tử này đang tận sức làm việc ở huyện Vũ An. Đem so với những kẻ được nuôi mập mạp trắng ngần, chỉ cần nhìn ngoại hình thì biết ngay Tả Nhất Sơn vô cùng nỗ lực làm việc.

Khổng Phàm Chi rất nhanh đã bưng trà vào, đặt trước mặt Tả Nhất Sơn cười mà mời:

- Chủ tịch huyện Tả, mời dùng trà.

Tả Nhất Sơn biểu lộ ý cám ơn vô cùng khách sáo.

Nhìn vào mắt Tả Nhất sơn, Hàn Đông cảm nhận được cậu ta đã trải qua nhiều thực tiễn, toàn thân khiến người khác cảm thấy một cảm giác rất thực tế, điều này khiến Hàn Đông vô cùng vui vẻ.

- Tiểu Khổng, gọi điện cho nhà khách số một, bữa trưa kêu thêm hai món nữa.

Hàn Đông vô cùng vui vẻ, và cũng muốn cùng Tả Nhất Sơn nói chuyện, nên mời cậu ta ở lại cùng dùng cơm trưa với mình.

- Dạ, Chủ tịch thành phố

Khổng Phàm Chi cung kính đáp, trong lòng thật ngưỡng mộ muốn chết, vì trước nay Hàn Đông chưa bao giờ mời cán bộ cấp cơ sở ăn cơm.

Nhưng lại phát sinh sự việc khiến Khổng Phàm Chi không khỏi tròn mắt ngạc nhiên, đó là Tả Nhất Sơn khi vừa nghe Hàn Đông có ý mời mình ăn trưa, lại có ý do dự:

- Cảm ơn chủ tịch thành phố, nhưng tôi…

Khổng Phàm Chi nghe thấy vậy, trong lòng không khỏi gượng cười, thầm nghĩ cái anh chàng Tả Nhất Sơn này đúng là chỉ ham mê công việc, cơ hội tốt như thế này lại muốn từ chối.

Ngay cả Hàn Đông cũng bị sửng sốt một phen:

- Sao vậy? Cậu bận à?

Tả Nhất Sơn trả lời:

- Chủ tịch thành phố, hôm nay tôi đi cùng với một đồng chí ở Cục Nông nghiệp, chủ yếu là để thực hiện một đề mục, nay công việc đã lo xong rồi, buổi chiều tôi dự định tiếp tục đi xem xét tình hình cấp cơ sở một chút, cho nên…

Hàn đông không khỏi gượng cười một cái, nói:

- Công việc phải làm, nhưng cơm cũng phải ăn, nói thế nào cậu cũng là lãnh đạo chủ chốt của Ủy ban huyện, không thể chuyện gì cũng đích thân đi làm được.

Khổng Phàm Chi đứng bên cạnh thấy vậy, liền đi ra ngoài và nhẹ nhàng khép cửa lại, sau đó gọi điện cho nhà khách số một. Cùng lúc đó trong lòng y không nén được tiếng thở dài, thầm nghĩ khó trách Hàn Đông trọng dụng Tả Nhất Sơn, cậu ta đúng là chỉ một lòng một dạ vì công việc, chỉ riêng cái thái độ làm việc này đã khiến cho người khác kính phục.

Đổi lại là người khác, dù có chăm chỉ làm việc cỡ nào, nhưng khi đã vào thành phố, cùng ăn cơm với Hàn Đông cũng chẳng trì hoãn bao nhiêu thời giờ, mà kể có trễ tới chiều, thì cũng chẳng có gì to tát. Thế mà Tả Nhất Sơn lại luôn ghi nhớ việc đi xem xét công việc ở cấp cơ sở, nhìn dáng điệu ấy, chắc chắn không phải giả bộ mà ra.

“Sau này phải học tập Tả Nhất Sơn nhiều một chút, giống như cậu ta bây giờ, chủ tịch thành phố Hàn đã coi trọng như thế, thì nhất định sẽ được đề bạt thôi.”

Khổng Phàm Chi tự quả quyết trong lòng.

Hàn Đông đưa cho Tả Nhất Sơn một điếu thuốc, ôn hòa hỏi:

- Thời gian gần đây cậu rất vất vả đúng không?

Tả Nhất Sơn đưa hai tay nhận điếu thuốc mà Hàn Đông đưa qua, trả lời:

- Chủ tịch thành phố, đó là chuyện nên làm mà. Dạo gần đây trong huyện đang thực hiện hạng mục trồng cây thảo dược, do tôi chủ trì, thông qua phương thức liên doanh giữa doanh nghiệp và các hộ dân, hiện tại chuẩn bị phát động ở năm trấn, vì có liên quan tới lợi ích thiết thực của tầng lớp nhân dân, nên nhiều việc tôi phải đích thân làm, thời gian này hầu hết thời gian tôi đều đi lại giữa mấy trấn này…

Hàn đông gật đầu khen:

- Đây là việc tốt, kể cụ thể xem các cậu đã làm thế nào đi.

Tả Nhất Sơn liền đem việc cơ sở dược liệu ra báo cáo cho Hàn Đông nghe:

- Lúc trước chúng tôi nghĩ tới hạng mục này bởi suy nghĩ rằng khí hậu, đất đai của huyện Vũ An rất phù hợp để trồng cây thuốc, mà thông qua hình thức liên doanh thì sẽ không phải lo lắng chuyện đầu ra cho cây thuốc, đảm bảo cho lợi ích của nông dân, hiện tại huyện Vũ An, do tác dụng điều khiển của Trường Giang Nguyên, nên chuyện thu hút vốn đầu tư có những chuyển biến mạnh mẽ. Dưới huyện chúng tôi, sau khi trải qua tham khảo đã đi đến quyết định công tác thu hút vốn đầu tư, chủ yếu theo khuynh hướng lao động tập trung theo hình thức xí nghiệp và hình thức này sẽ giúp nâng cao thu nhập cho quần chúng nhân dân. Điều này có thể giúp cho kinh tế toàn huyện phát triển đồng nhất, đời sống của người dân, nhất là người nông dân sẽ được nâng cao.

Hàn Đông không nén được phải vỗ tay khen ngợi:

- Ừ! Cách làm của huyện các cậu đúng đấy. Tuy Trường Giang Nguyên nằm trong thành phố, nhưng có thể tìm được sức ảnh hưởng của nó thì tôi tin tình hình tăng trưởng kinh tế của huyện Vũ An sẽ không có gì đáng ngại. Vì các cậu đã biết để mắt tới cấp cơ sở, coi trọng cải thiện dân sinh, chiến lược lần này đáng được khen ngợi. Hơn nữa có thể nói các cậu đã dẫn đầu toàn thành phố, hiện tại tốc độ tăng trưởng kinh tế của thành phố Tân Châu đã đứng nhất nhì tỉnh, phải giữ được tình trạng như vậy mãi. Nếu có thể khiến cho đông đảo dân chúng hưởng được những cái lợi thiết thực, chính là vấn đề tiếp theo mà Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố phải suy tính kĩ càng.

Sau đó Hàn Đông còn hỏi thăm rất nhiều chuyện của huyện Vũ An, bao gồm cả vấn đề nhân sự của huyện.

Tả Nhất Sơn chuyện gì cũng báo cáo một cách rõ ràng, tỉ mỉ. Từ cuộc nói chuyện này, Hàn Đông biết được tổng thể bộ máy chính quyền huyện Vũ An rất đoàn kết, cũng là có sức cạnh tranh. Nhưng đồng thời cũng cảm nhận được, có vẻ là chủ tịch huyện Phàn Lập Sơn công tác không được tích cực cho lắm, có cảm giác hơi bảo thủ, cố chấp.

“Nhưng có thể hiểu được, Phàn Lập Sơn là người của Hạ Kim Cường, tuy lâu nay không điều chỉnh y, nhưng y ở huyện Vũ An cũng chẳng làm lên trò trống gì, hơn nữa trong lòng y có áp lực, làm người, xử lý công việc nên cẩn thận một chút cũng là điều đương nhiên”,

Trong lòng Hàn Đông thầm nghĩ.

“Nhưng thân làm chủ tịch huyện, thái độ dung túng như vậy, xem ra phải chỉnh đốn một chút mới được, Tả Nhất Sơn tích cực làm việc, đầu óc cũng rất tinh nhạy, rõ ràng để cậu ta đảm nhận chức Chủ tịch huyện, cùng hợp tác với Sầm Nam Dịch, thì tin rằng huyện Vũ An sẽ không ngừng phát triển.”

Nghĩ tới đây, trong lòng Hàn Đông càng thêm kiên quyết về chủ ý của mình, không kể đã làm ra thành tích vĩ đại gì, chỉ riêng thái độ làm việc tích cực, cần mẫn và tấm thân đen gầy của Tả Nhất Sơn, Hàn Đông cảm thấy phải đề bạt cậu ta.

Và đề bạt Tả Nhất Sơn làm cấp cục phó cũng gần hai năm, cậu ta làm Phó bí thư, Phó Chủ tịch huyện Thường trực cũng đã khá lâu, về mặt tư cách lẫn kinh nghiệm cũng miễn cưỡng đủ.

“Cán bộ như vậy mà còn không đề bạt lên thì phải đề bạt loại cán bộ nào đây?”

Hàn Đông tự nhủ.

Trong bữa trưa, Hàn Đông và Tả Nhất Sơn bàn bạc rất nhiều chuyện, Nhất Sơn kể về người yêu của cậu ta, cô ta là nhân viên của Cục lương thực thành phố. Vốn là người Vinh Châu, sau khi tốt nghiệp được phân công công tác về thành phố Tân Châu đã hơn 1 năm, Nhất Sơn quen trong một lần đi xe về thành phố Vinh Châu, nói chuyện qua lại rồi yêu nhau lúc nào chẳng hay.

- Vấn đề cá nhân đương nhiên phải giải quyết, cậu đã ba mươi rồi còn gì

Hàn Đông cười mà nói

- Trai ba mươi tuổi phải ổn định mọi chuyện, lập gia đình cũng giúp đỡ cho sự nghiệp của cậu rất nhiều. Và lập gia đình cũng là một biểu hiện của người đã trưởng thành, khi khảo sát ở tổ chức cũng có thể thêm điểm, nếu cậu thấy phù hợp rồi, thì có thể sớm tổ chức đi.

- Chủ tịch thành phố, sau khi bàn bạc qua, chúng tôi thống nhất sẽ tổ chức vào dịp quốc khánh.

Tả Nhất Sơn tỏ vẻ ngại ngùng, cậu ta cũng biết đây là sự quan tâm mà Hàn Đông dành cho mình, từ phương diện này cũng có thể cho thấy Hàn Đông rất hài lòng với những biểu hiện của mình.

Cậu ta ở cơ sở đúng là toàn tâm toàn ý làm việc, là thư ký của Hàn Đông, Nhất Sơn cũng biết có rất nhiều cặp mắt đang quan sát cậu, ngoài ra cậu ta cũng hiểu được, Hàn Đông xem trọng một người, là nhìn vào thái độ làm việc của người đó. Vì vậy từ ngày tới huyện Vũ An, cậu ta chưa từng có một phút lơ là công việc.

Hàn Đông cười nói:

- Vậy thì tốt, tới lúc đó nhớ gửi thiệp mời cho tôi nhé!

- Nhất định rồi.

Tả Nhất Sơn vui vẻ trả lời.

Sau khi ăn xong, Tả Nhất Sơn ngồi nói chuyện với Hàn Đông thêm nửa tiếng nữa thì cáo từ. Cậu ta vẫn là muốn đi xuống cơ sở thăm nom một chút, chỉ đạo công việc của cơ sở dược liệu.

Tả Nhất Sơn đến và đi đều rất vội vàng, khiến trong lòng Hàn Đông không khỏi buông tiếng thở dài, mình đúng là không có nhìn nhầm người, cái thằng nhóc Tả Nhất Sơn này đúng là đã không làm mình thất vọng, cố gắng bồi dưỡng thêm một chút, tương lai nhất định là một nhân tài hữu dụng.

Buổi chiều, Hàn Đông vừa đi làm liền điện ngay cho Trưởng ban tổ chức Khương Tùng Thần:

- Trưởng phòng Khương, ở Thành phố đã quyết định cán bộ cấp Cục trưởng chưa?

Khương Tùng Thần suy nghĩ một chút rồi trả lời:

- Chủ tịch Hàn, có hai cán bộ cấp Cục trưởng phù hợp điều kiện. Anh có chỉ thị gì không ạ?

Hàn Đông nói:

- Thôi vậy, khi nào cậu có thời gian thì qua đây một chuyến, chúng ta gặp nhau rồi nói chuyện.

- Vâng, tôi qua liền.

Hàn Đông đã gọi thì Khương Tùng Thần dĩ nhiên là rảnh, cúp điện thoại xong, trong lòng bắt đầu tự suy nghĩ:

“Xem ra Chủ tịch Hàn muốn sắp xếp vị trí này cho ai đó rồi.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất