Chương 118: Người Của Triều Đình Đến Rồi (2)
Một là bảo hộ sự an toàn của đại Nho.
Hai là truyền lời.
Đoàn người trùng trùng điệp điệp đi vào nội viện.
Trong gian phòng.
Hứa Thanh Tiêu có hơi ủ rũ.
Sau khi chép gần trăm bản văn chương, lúc trước còn dễ nói, vừa chép vừa bổ sung chép mãi thì thấy hơinhàm chán.
Viết rồi lại viết, ngay vào lúc này, từng đợt tiếng bước chân vang lên.
Ngay lập tức, Hứa Thanh Tiêu xốc lại tinh thần. Bấm đốt ngón tay tính thời gian, hẳn là người của triều đình đã đến rồi.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Hứa Thanh Tiêu chỉnh sơ qua quần áo một chút sau đó mở cửa ra.
Cửa mở ra, hai vị lão giả đã đứng ở trước mặt mình.
Tuổi tác của hai vị lão giả đều đã rất lớn, nhưng cũng không mang theo khí tức già yếu, ngược lại lại cho người ta có cảm giác tinh thần phấn chấn.
Hạo Nhiên chính khí bao quanh hai người, chính khí lăng nhiên, làm cho người ta không hiểu sao sinh ra cảm giác kính sợ cùng với thiện cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Bọn người Lưu phu tử đứng ở xung quanh, tư thái giống như một đám học sinh vậy.
Còn hai vị nam tử trung niên khoác nhuyễn giáp đứng bên cạnh hai vị đại Nho lại không giận tự uy, trong mắt ẩn chứa sự uy nghiêm khó hiểu.
Mấy người này đều phát ra uy áp rất lớn, những người bình thường nếu lần đầu tiên gặp chắc hẳn sẽ ngay lập tức cảm thấy sợ hãi, hoặc không dám nhìn thẳng.
Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu là ai chứ?
Bán Thánh chính là huynh đệ của hắn, mặc dù đại Nho rất đáng để tôn trọng nhưng sao lại không dám nhìn chứ?
“Học sinh Hứa Thanh Tiêu, bái kiến chư vị đại nhân, bái kiến chư vị phu tử.”
Hứa Thanh Tiêu không tự ti không kiêu ngạo, cũng không e ngại chút nào, lộ ra vẻ vô cùng tự tin.
“Tốt! Tuấn tú lịch sự.”
“Không tệ, tâm tính sáng sủa.”
Trong chốc lát, hai vị đại Nho phát ra những tiếng cười to, khuôn mặt tương đối nghiêm túc trong phút chốc cũng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, trong mắt tràn đầy ý cười và sự hài lòng.
Hả?
Chào hỏi bằng cách khen mình?
Không cần thiết như vậy chứ?
Hứa Thanh Tiêu có chút sửng sốt.
Lúc này mà cũng khen được à?
“Thanh Tiêu, hai vị đại Nho vừa mới thực hiện giám tâm cho ngươi, phẩm hạnh ngươi không tệ, mà ý chí lại cực mạnh, cho nên bọn họ mới có thể vui vẻ như vậy.”
Lưu phu tử mở miệng, giải thích cho Hứa Thanh Tiêu.
Câu này nói ra làm cho Hứa Thanh Tiêu hiểu rõ. Khó trách lần đầu tiên nhìn thấy mấy người này, không hiểu sao hắn lại cảm thấy có một loại áp lực không nói nên lời, thì ra là giám tâm.
Đúng rồi, giám tâm có nghĩ là gì?
“Các vị đại nhân, mời vào.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, mời mọi người vào, tránh cảnh cứ đứng chờ ở bên ngoài.
“Đây là?”
Trần Tâm đại Nho nhìn thấy từng phần từng phần văn chương đã sao chép xong đặt ở trên bàn, có hơi hiếu kỳ hỏi:
“Hồi tiên sinh, đây là văn chương mà học sinh sao chép.”
Hứa Thanh Tiêu hồi đáp.
“Ừm các người đừng nên vào đây.”
Nghe thấy là các bản văn chương sao chép, Trần Tâm lập tức mở miệng, bảo những người còn lại đừng đi vào.
Các vị phu tử không dám nhiều lời, vội vã lui ra bên ngoài, không bước vào bên trong.
Trần Tâm đại Nho cũng không trực tiếp đến nhìn văn chương mà là đến thu chúng lại, lại nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
“Sao chép trọn vẹn một trăm phần, Thanh Tiêu tiểu hữu quả nhiên rất có tâm.”
Trần Tâm có chút cảm khái.
Sao chép ra trăm phần, cũng đủ để chứng minh Hứa Thanh Tiêu đã thật sự dụng tâm.
“Tiên sinh quá khen, học sinh chỉ làm hết trách nhiệm của mình mà thôi.”
Hứa Thanh Tiêu khiêm tốn nói.
“Ừ, có phẩm hạnh, khiêm tốn nho nhã, là một khối ngọc thô.”
Chu Dân đại Nho mở miệng tán dương, sau đó cũng không kiêng dè gì, trực tiếp mở miệng nói:
“Thanh Tiêu đại hữu, có hứng thú đến thư viện Bạch Lộc chúng ta không?”
“Nếu như có hứng thú, lão phu có thể tiến cử giúp ngươi.”
Chu Dân đại Nho nói thế là trực tiếp lôi kéo Hứa Thanh Tiêu, sau khi những phu tử ở ngoài cửa nghe được những lời này thì trong lòng có chút chua xót.
Thư viện Bạch Lộc, đây là một trong bốn thư viện lớn của Đại Ngụy đó.
Là học phủ hàng đầu.
Không ít người đọc sách muốn đi vào đó, hơn nữa còn là do đại Nho tiến cử, chua.
“Không phải, ta nói này lão Chu, sao cứ hễ nhìn thấy hạt giống tốt là ngươi liền muốn mời chào?”
“Thanh Tiêu, đừng có để ý ông ta. Đến thư viện Tung Dương chúng ta, tốt hơn so với thư viện Bạch Lộc nhiều.”
Trần Tâm đại Nho có chút không vui.
“Thế này sao có thể gọi là cướp? Cái này gọi là có mắt thưởng thức nhân tài, Thanh Tươi ngươi đã gọi lão phu một tiếng tiên sinh thì ta cũng nhận xưng hô này, chờ sau khi kết thúc thi phủ ngươi hãy đến kinh thành tìm lão phu, lão phu sẽ dẫn ngươi đi Bạch Lộc thư viện, trực tiếp nhập học.”
Chu Dân đại Nho liếc về phía Trần Tâm đại Nho, sau đó lôi kéo Hứa Thanh Tiêu nói:
“Được rồi, chuyện cướp người đợi khi Thanh Tiêu đi đến kinh thành rồi nói sau, tranh ở đây làm gì? Người của Ứng Thiên và Nhạn Lộc, bọn họ cũng không phục, chớ làm mất mặt.”
Trần Tâm đại Nho tức giận nói một câu.
Ngay sau đó ông ta lại nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu với nụ cười ôn hòa, nói:
“Thanh Tiêu đạo hữu, văn chương này lão phu mang đi trước, trước khi ngươi đến kinh thành thì viết cho lão phu một lá thư, lão phu mời ngươi ăn cơm. Đây là lệnh bài của lão phu, ngươi trực tiếp đi đến phủ ta, không ai dám cản ngươi.”
Trần Tâm đại Nho cười đưa ra một tấm lệnh bài giao cho Hứa Thanh Tiêu.
Mà Chu Dân đại Nho cũng lấy ra một tấm lệnh bài, nói:
“Đây là của lão phu, tới kinh thành thì viết thư cho ta, tốt nhất là đến vào giữa trưa, đi đến nhà lão Trần ăn xong thì lại đến nhà ta, đừng ăn quá no nhé.”
Chu Dân đại Nho không cam lòng yếu thế.
Sau khi nghe câu này xong thì Hứa Thanh Tiêu cũng chỉ có thể ngại ngùng cười cười.
Mà mấy vị tướng quân đi theo lúc này cũng mở miệng nói:”
“Thanh Tiêu huynh đệ, ta tên là Từ Nhậm Thiên, Ngụy quốc công là lão gia tử nhà ta, ông ấy rất xem trọng ngươi, đây là lệnh bài nhà ta, ngươi cầm lấy đi, châu phủ các quận các nơi đều sẽ không dám bắt nạt ngươi, đợi đến đó nhớ đến nhà ta nhé, ta chuẩn bị rượu thịt đồ ngon cho ngươi, còn có mỹ nhân nữa.”
“Thanh Tiêu huynh đệ ta là Lý Đạt, lão gia tử nhà ta là An quốc công, ông ấy cũng rất xem trọng ngươi, đây, lệnh bài nhà ta, đến kinh thành rồi nhất định phải đến đó, lão gia tử nhà ta sẽ chuẩn bị rượu thịt ngon, còn nữa, mỹ nhân của Từ gia cũng không xinh đẹp bằng mỹ nhân Lý gia, trước đó ta từng nghe nói ngươi cũng là người tập võ, không cần phải văn văn vẻ vẻ như vậy.”
“Thanh Tiêu huynh đệ, ta là Trương Lân, Thư quốc công là lão gia tử nhà ta, ông ấy cực kỳ xem trọng ngươi luôn, lệnh bài nè ngươi cầm đi, đừng nghe hai tên này nói bậy, nhà bọn họ mà có mỹ nhân gì chứ? Vớ va vớ vẩn thôi, tới nhà ta đi, nhà ta nhiều mỹ nhân.”
Ba người thay phiên nhau mở miệng, gièm pha lẫn nhau, mà trong tay Hứa Thanh Tiêu cũng đã cầm năm miếng lệnh bài.
A ... Cái này.
Nhóm phu tử ở bên ngoài cùng nhau yên lặng, còn gì để nói nữa?
Chỉ biết hâm mộ thôi.