Chương 123: Cầu Xin Lý Huynh Làm Giúp Ta Hai Việc (1)
Trong vòng chưa đầy ba thập kỷ kể từ khi phát minh ra xe dùng xăng dầu, một số người đã nghiên cứu ra xe năng lượng mà không cần dầu.
Một phát minh vĩ đại như vậy có thể thay đổi thế giới, nhưng kết quả là, những người nghiên cứu xe năng lượng kia, ngày hôm sau lại đột tử trong nhà.
Có lẽ đó là một thuyết âm mưu.
Nhưng lịch sử chưa bao giờ thiếu những người có đôi mắt nhạy bén, bất kể ngươi là một thiên tài Nho đạo, hay là thiên tài Võ đạo, đụng tới lợi ích của người khác, ngươi phải chết.
Ngẫm lại kết cuộc của Vu Khiêm, dân chúng thiên hạ, văn võ bách quan đều biết Vu Khiêm là quan tốt, biết hắn có thể trung hưng quốc gia, nhưng kết quả thì sao?
Quý nhân ắt tự mình hiểu lấy.
Cho nên tâm trạng Hứa Thanh Tiêu rất bình thường.
Những thứ bên ngoài, đều không phải là lá bài tẩy của mình.
Thực lực, mới là lá bài tẩy duy nhất.
Nếu không, thứ mà người khác cho, người khác cũng có thể lấy lại.
Sau khi hiểu được điều đó.
Hứa Thanh Tiêu đứng dậy.
Sau khi rửa mặt qua loa xong, Hứa Thanh Tiêu đi ra khỏi phòng, sau đó lần lượt từ biệt mọi người.
Đám phụ tử tuy rằng còn muốn tiếp tục trò chuyện cùng Hứa Thanh Tiêu, nhưng cũng biết níu kéo Hứa Thanh Tiêu không buông sẽ không hay, cho nên cũng từ biệt nhau.
Trước khi đi, còn mời Hứa Thanh Tiêu đến nhà bọn họ làm khách.
Sau khi hứa với từng người xong.
Hứa Thanh Tiêu rời khỏi phủ viện.
Chỉ là vừa mới đi ra ngoài, hai bóng người nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt mình.
Một người là Lý Hâm.
Một là người Vương Nho.
Hai người này từ sau khi rời khỏi phủ viện, cũng chưa từng về nhà, Lý Hâm vốn định về nhà, nhưng còn chưa vào nhà, đã bị cha Lý Quảng Tân quát lớn một trận.
Nội dung đại khái chính là, Hứa Thanh Tiêu chắc chắn sẽ thăng tiến, lúc này ngươi không đi tăng thêm quan hệ tình cảm, còn chạy về nhà làm gì?
Cho nên Lý Hâm tới, đợi Hứa Thanh Tiêu cả một ngày một đêm, cuối cùng cũng chờ được Hứa Thanh Tiêu ra ngoài.
"Bái kiến Hứa tiên sinh!"
"Bái kiến Hứa tiên sinh!"
Hiện giờ Nho của Hứa Thanh Tiêu tiến bát phẩm, phải xưng hô tiên sinh, đây là tôn xưng phẩm cấp.
Hai người tất cung tất kính, không dám vượt qua quy củ, làm cho Hứa Thanh Tiêu có chút bất đắc dĩ.
"Cái gì mà Hứa tiên sinh hay không Hứa tiên sinh chứ, xưng hô như thế, nghe rất xa lạ, trước sau như một, gọi ta một tiếng Thanh Tiêu huynh là được."
Hứa Thanh Tiêu cười nói, tùy ý nói chuyện cùng hai người.
Hai người nghe được lời này, cũng không khỏi cười, dù sao Hứa Thanh Tiêu đã là Nho sinh bát phẩm tu thân cảnh, nếu thật sự làm giá, hai người bọn họ thật sự là không thể nói gì thêm.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu không hề ra vẻ chút nào, làm cho trong lòng người ta sinh ra hảo cảm, không hiểu sao lại có thêm một chút sùng kính.
Dù sao có địa vị danh vọng như thế, lại còn có thể khiêm tốn nho nhã, không phải ai cũng làm được.
Dùng cách khác mà nói, nếu như bọn họ là bát phẩm, đoán chừng nhìn người khác chắc cũng dùng lỗ mũi để nhìn.
"Sư huynh ta đâu?"
Hứa Thanh Tiêu nhìn Vương Nho, mở miệng hỏi.
"Hả? Trần huynh à, Trần huynh trở về khách điếm, hình như còn đóng cửa lại, không cho bất kỳ kẻ nào đến quấy rầy.”
"Không cần lo cho hắn, ta hiểu Trần huynh thích ở một mình, thanh tĩnh cao nhã, thanh tĩnh cao nhã."
Vương Nho trả lời.
"Đúng thế, sư huynh người này rất lạnh lùng."
Hứa Thanh Tiêu như có điều suy nghĩ gật đầu.
Lập tức giọng nói của Vương Nho tiếp tục vang lên.
"Thanh Tiêu huynh, huynh bây giờ chính thức nổi danh rồi, hiện tại trên dưới phủ Nam Dự, không ai không biết, thậm chí cả Đại Ngụy đoán chừng đều biết đến danh tiếng của Hứa Thanh Tiêu huynh."
"Huynh có biết bây giờ họ đồn đại về huynh như thế nào không? Thanh Tiêu huynh.”
Vương Nho tràn đầy kích động nói.
"Đồn như thế nào?"
Hứa Thanh Tiêu có chút tò mò.
"Hiện tại đều nói huynh là Văn Khúc Tinh hạ phàm, nói huynh có tư cách Văn thánh, nhất là có một thầy bói toán ở phủ Nam Dự, ông ấy bói toán cổ kim, cho rằng năm trăm năm mới có một vị thánh nhân, huynh chính là thánh nhân tái thế đó."
"Hiện tại cũng không có ai gọi huynh là Hứa Thanh Tiêu, đều gọi huynh là Hứa Vạn Cổ, Nho đạo Vạn Cổ."
Vương Nho kể với vẻ mặt kích động đến đỏ lên, người không biết còn tưởng đang khen hắn.
Mà nghe được nhiều lời khen ngợi như vậy, Hứa Thanh Tiêu không thấy vui sướng gì.
Được khen nhất định là chuyện tốt, nhưng thường thường khen càng hay, ngã cũng càng thảm.
Hiện tại danh tiếng của mình đang phất lên, nếu qua tám năm mười năm sau, mình không có tác phẩm gì mới, vậy những lời khen ngợi này, đoán chừng toàn bộ đều sẽ đổi thành…
Chỉ có thế à? Còn xưng Hứa Vạn Cổ? Tức cười chết mất
Đây chính là Hứa Vạn Cổ sao? Thú vị quá ha.
Còn là Hứa Thanh Tiêu thiên hạ bất bại gì?
Cuộc sống đắc ý phải tận hưởng, nhưng cũng phải giữ một chút lý trí.
"Đúng vậy, hiện giờ cả thành đều đang thảo luận về Thanh Tiêu huynh, Thanh Tiêu huynh, huynh biết không? Khách điếm mà huynh đang ở bây giờ, hiện giờ có rất đông người, bao nhiêu người đều muốn nhìn thấy phong thái của huynh. ”
“Ông chủ khách điếm còn muốn đổi biển hiệu thành khách điếm Thanh Tiêu, nhưng bị ta ngăn lại rồi.”
Lý Hâm cười nói, dù sao chuyện có liên quan đến danh tiếng như thế, vẫn phải hỏi một tiếng.
"Có chút sợ sợ nha."
Hứa Thanh Tiêu cảm khái một tiếng, nhưng cũng cười cười.
Nghe nói như vậy, hai người không trả lời gì thêm, Hứa Thanh Tiêu khiêm tốn bọn họ cũng không tiện tiếp tục nói.
Chỉ là lúc đang đi, Lý Hâm dùng mắt ra hiệu với Vương Nho một ánh mắt, người kia hiểu ý, lập tức đi thêm vài bước về phía trước, tạo chút khoảng cách.
"Hứa huynh, gia phụ đã tin huynh không có liên quan chút nào đến dị thuật rồi."
"Nhưng mà tạm thời vẫn chưa thể để Trình Lập Đông đi làm chuyện khác, cần từ từ, đợi sau khi công bố bảng phủ thí, gia phụ sẽ phái hắn rời đi."
Lý Hâm hạ thấp giọng, nói cho Hứa Thanh Tiêu biết chuyện này.
Hứa Thanh Tiêu làm ra tuyệt thế văn chương, thu hút đại nho đích thân đến, Lý Quảng Tân cũng hưởng lợi từ đó.
Về tình, hắn cũng phải giúp Hứa Thanh Tiêu.
Về lý, Đại Nho đã đích thân gặp mặt Hứa Thanh Tiêu, tuy không nói gì, Trình Lập Đông ngươi có tư cách gì nói Hứa Thanh Tiêu tu luyện dị thuật.
Tuy rằng trong chuyện này quả thật có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Nhưng vậy thì sao nào?
Mặc kệ Hứa Thanh Tiêu có tu hay không tu luyện dị thuật, thì cũng có trách nhiệm gì liên quan đến ông ta.
Nếu thật sự tra ra Hứa Thanh Tiêu tu luyện dị thuật, vậy thì là do đại nho xui xẻo, đường đường là đại nho cũng nhìn không thấu Hứa Thanh Tiêu, một phủ quân như ta nhìn thấu được sao?
Cho nên bây giờ Lý Quảng Tân đặc biệt coi trọng Hứa Thanh Tiêu, để cho con trai mình sống chết cũng phải nịnh bợ mối quan hệ này.
Những lời này, chính là Lý Quảng Tân bảo Lý Hâm cố ý thông báo, ý tứ tiết lộ rất rõ ràng, ông ta đã đứng cùng chí tuyến rồi.
Ủng hộ Hứa Thanh Tiêu.
Nghe Lý Hâm nói xong, trong lòng của Hứa Thanh Tiêu vui vẻ.
Hắn không sợ Trình Lập Đông, sợ là Trình Lập Đông làm lớn chuyện ra, khiến người trên cao kia chú ý mình.