Chương 122: Tại Hạ Là Cửu Thiên Khách, Đến Đây Để Thụ Trường Sinh (2)
"Quận chúa, người vốn là một hạt sen vàng bên cạnh Vương Mẫu nương nương, sen này có chín hạt, người là một trong số đó, sau đó được ban thưởng cho Thanh Trần đế tiên."
"Khi người được sinh ra, thường ở bên cạnh Thanh Trần đế tiên, sinh lòng ái mộ hắn, mà Thanh Trần đế tiên vì cứu vớt tam giới thương sinh, từ đó hy sinh chính mình, chuyển thế luân hồi, quận chúa đau lòng vạn phần, vì theo đuổi tình yêu, cũng đi theo."
"Cuối cùng thập kiếp luân hồi, Thanh Trần đế tiên sớm đã trở về thiên đình, nhưng quận chúa vẫn chịu khổ chịu cực ở thế gian như vậy, làm Thanh Trần đế tiên đau lòng không thôi, cho nên Thanh Trần đế tiên khẩn cầu Ngọc Đế, triệu người phi thăng."
"Nhưng kiếp này quận chúa không có duyên tiên đạo, cho nên phái bản tiên hạ phàm thác mộng quận chúa, chỉ cần quận chúa trước ba mươi tuổi, tìm được một vị lang quân như ý, vả lại thật lòng yêu nhau, bản tiên có thể dạy cho người trường sinh chi thuật."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, là người xuyên không, xem qua vô số tiểu thuyết trên mạng, tạm bịa đặt một đoạn truyện còn không phải dễ như trở bàn tay sao?
"Lố bịch."
Chỉ là vừa dứt lời, tuyệt sắc quận chúa nhất thời cười lạnh không thôi.
"Bản quận chúa chỉ yêu nữ sắc, không thích nam nhân, tìm được lang quân như ý? Thì thực sự là vô lý.”
Tuyệt sắc quận chúa mở miệng, có chút lãnh ý.
Chỉ yêu nữ sắc?
Tốt đấy cô gái.
Thì ra là loại này, khó trách trong mộng tất cả đều là tiếng oanh oanh yến yến, đã bảo có chút cổ quái rồi mà.
Trong lòng của Hứa Thanh Tiêu cũng không vội, chỉ là có chút kinh ngạc.
"Thôi, thôi."
"Trái tim phàm tâm của quận chúa còn chưa phai bụi trần."
"Bản tiên xem ra là đã đến sớm rồi."
"Quận chúa, người phải nhớ kỹ, khi có một ngày người gặp được một nam nhân có thể vì người mà hy sinh tất cả, người sẽ hiểu ra thôi."
Bóng dáng Hứa Thanh Tiêu dần dần tiêu tán, lưu lại một câu nói hấp dẫn này.
Cuối cùng, Hứa Thanh Tiêu lại chậm rãi mở miệng nói.
"Không phải cha người nha."
Nói xong lời này, Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn biến mất.
Đợi Hứa Thanh Tiêu biến mất, tuyệt sắc quận chúa lại khẽ nhíu mày, một lát sau, nàng lắc đầu, trong mắt tràn đầy khinh thường.
Rất nhanh, nàng nhìn về phía chung quanh, mở miệng nói.
"Chư vị tiểu nương tử, các ngươi đâu rồi? Vẫn tiếp tục vui đùa được chứ?”
Giọng nói vang lên, nhưng trong trạch viện hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả mọi thứ xung quanh, cũng dần dần tan vỡ.
Phủ Nam Dự lúc này.
Đã là giờ mão.
Phủ Nam Dự, trong một tửu lâu.
Một nữ tử tuyệt sắc chậm rãi mở mắt ra.
Mộ Nam Ninh mở đôi mắt tuyệt đẹp ra.
Nàng nhìn thoáng qua chung quanh, đầu óc có chút mơ màng.
Ước chừng ngây người một hồi lâu, ánh mắt lúc này mới dần dần trở nên có thần.
Đợi sau khi tỉnh hẳn lại, Mộ Nam Ninh nhíu mày.
"Giấc mộng kỳ quái gì vậy."
"Quá lạ lùng.”
"Cũng may chỉ là một giấc mộng."
Mộ Nam Ninh đứng dậy rót một tách trà, co giãn vòng eo, nhìn ngoài cửa sổ đèn đuốc sáng trưng, không khỏi lộ ra nụ cười.
"Kỳ thi phủ cuối cùng cũng kết thúc."
"Hoa lâu phủ Nam Dự chắc là đã mở cửa lại rồi."
"Ai nha, vui vẻ, cuối cùng cũng có thể đi hoa lâu rồi."
Giọng nói tràn ngập hưng phấn vang lên, vừa dễ nghe vừa êm tai.
Phủ Nam Dự.
Đã là ban ngày.
Trong phòng, Hứa Thanh Tiêu mở mắt ra.
Đối với lần nhập mộng đầu tiên này, Hứa Thanh Tiêu cảm thấy không được thân thiện cho lắm
Có lẽ do có chút căng thẳng, Hứa Thanh Tiêu cảm giác mình không phát huy được tốt.
Như thế này cũng không được.
Hứa Thanh Tiêu còn trông cậy sau này dựa vào nhập mộng chi thuật để gây tác động đến kẻ địch, hoặc là lấy một ít manh mối hữu dụng.
Nhưng nếu mình đi nhập mộng như vậy, phàm là kẻ địch có chút đầu óc, đoán chừng cũng sẽ không bị lừa.
Đứng dậy thư giãn thắt lưng.
Sau khi nhập mộng, Hứa Thanh Tiêu tiến vào giấc ngủ sâu, thời gian ngủ không dài, hai canh giờ, nhưng đã đủ quét sạch mọi mệt mỏi trong khoảng thời gian này.
Cả người có vẻ tràn đầy tinh thần.
Điều đầu tiên sau khi thức dậy, Hứa Thanh Tiêu không rời giường rửa mặt, mà suy nghĩ về việc kế tiếp cần làm.
Bây giờ kỳ thi phủ đã kết thúc.
Ngày công bố bảng xếp hạng, là mười lăm ngày sau.
Cho nên trong thời gian mười lăm ngày này, Hứa Thanh Tiêu còn phải làm một số việc khác.
Thứ nhất, mình muốn đi huyện Trường Bình, liên kết với tổ chức của Ngô Ngôn.
Trên thực tế Hứa Thanh Tiêu tạm thời không cần bất kỳ kẻ nào trợ giúp, lúc trước hứa với Ngô Ngôn, là vì lo lắng mình không thăng được tới cửu phẩm, nhưng hiện tại có Triều Ca hỗ trợ, đã hoàn toàn không cần người của Ngô Ngôn trợ giúp.
Nhưng Trình Lập Đông xuất hiện, khiến Hứa Thanh Tiêu lại có hứng thú.
Thứ đồ mà Ngô Ngôn liều chết cũng phải bảo vệ kia, rốt cuộc là cái gì? Huyện Bình An ẩn giấu bí mật gì?
Hứa Thanh Tiêu nhất định phải tìm hiểu chuyện này, có thể khiến cho Ngô Ngôn thà chết chứ không chịu khuất phục, chắc chắn không phải bảo vật bình thường, trong này có liên quan gì đến đại nhân vật hay không, Hứa Thanh Tiêu mặc kệ, đi bước nào tính bước đó, có thể kiếm được chỗ tốt thì vớt thêm một chút, bài tẩy không sợ nhiều.
Thứ hai, tấn thăng cửu phẩm.
Sau khi kỳ thi phủ kết thúc, mình tất nhiên là đứng đầu bảng, đến lúc đó phải áo gấm về làng, khi mình áo gấm về làng, Trình Lập Đông tất nhiên sẽ âm thầm đi theo, mình cũng nhất định phải dẫn hắn vào cuộc, không sớm giải quyết tai họa này sẽ ăn ngủ không yên.
Thứ ba, tương lai.
Làm danh từ thiên cổ cùng tuyệt thế văn chương, tương lai của mình có thể nói là tiền đồ vô hạn, sớm muộn gì cũng phải vào triều đình, nhưng vào trong triều, rốt cuộc là làm cái gì, Hứa Thanh Tiêu còn chưa thể biết.
Hơn nữa triều đình là thế cục gì, bao gồm những nhân vật không thể đắc tội nào, có bè phái gì, những điều này Hứa Thanh Tiêu không biết biết chút gì.
Nếu cái gì cũng không hiểu, một bụng nhiệt huyết đâm đầu vào trong kinh đô ám triều đang nổi động, chỉ sợ chết thế nào cũng không biết.
Đừng thấy ngày hôm qua hai vị đại nho ba vị quốc công ném cành ô liu vào mình.
Mấy thứ này, căn bản là không thể làm cho mình lập thân.
Hoàng quyền, chính quyền, quân quyền, tranh giành bè phái, tranh giành Nho giáo, đối mặt với mấy thứ này, một bài tuyệt thế văn chương là gì chứ?
Mười bài cũng vô dụng.
Từ cổ chí kim, cái gì thiếu nhất và cái gì lại dư nhất?
Thiếu nhất là nhân tài.
Dư nhất cũng là nhân tài.
Có một câu nói rất đúng, thiên tài không kéo dài lâu thì cũng không phải thiên tài.
Có tư cách đại nho là ghê gớm sao?
Cho dù ngươi thật sự có tư cách thánh nhân, nhưng ngươi khiêu chiến hoàng quyền, khiêu chiến hệ thống, khiêu chiến giới hạn của Nho đạo, cũng vô dụng.
Người ta ném cành ô-liu thôi đã cảm thấy mình là người tài năng xuất chúng, có thể mượn sức, không có nghĩa là ngươi có thể kiêu ngạo ương ngạnh, trong mắt không có vương pháp.
Hơn nữa.
Đây chỉ là một Đại Ngụy.
Không phải toàn bộ thế giới.
Dù sao nói một câu không dễ nghe, thiên tài Nho đạo có liên quan gì đến Võ đạo ta?
Có một câu chuyện kinh điển đời trước, là thật hay giả còn chưa phân biệt được, nhưng lại ảnh hưởng đến Hứa Thanh Tiêu.