Chương 137: Làm Mặt Trời Của Riêng Mình, Sao Phải Mượn Ánh Sáng Của Người Khác? (1)
Ban đêm.
Nói chuyện với Mộ Nam Bình đến giờ Sửu.
Hai người cuối cùng cũng chào tạm biệt.
Mộ Nam Ninh uống đến say khướt mới trở về, dọc theo đường đi còn liên tục nói nhảm, cái gì ngây thơ, nhu mỹ, nói năng hơi loạn xạ.
Có thể thấy được nàng đang rất vui.
Sau khi đưa mắt nhìn Mộ Nam Bình rời đi, Lý Hâm cố ý đến tìm mình một chuyến, còn mang theo một thứ.
Hồ sơ của Ngô Ngôn.
Hồ sơ của Ngô Ngôn cũng không phải chuyện khó khăn gì, về phần tóc của Trình Lập Đông thì hơi khó, Lý Hâm cần tìm cớ.
Hứa Thanh Tiêu nhắc nhở Lý Hâm một câu, mang theo chút đồ đến nhà Trình Lập Đông tìm hắn ta, tóc là thứ rất dễ tìm.
Lý Hâm hiểu ý, sau đó trò chuyện thêm vài câu, cũng trở về nghỉ ngơi.
Về phần Vương Nho thì đi cùng Hứa Thanh Tiêu đến khách điếm.
Thế nhưng bên ngoài khách điếm người đông như kiến, rất nhiều người đọc sách đang ở chờ Hứa Thanh Tiêu.
Đã giờ Sửu rồi, Hứa Thanh Tiêu cũng không muốn quấy nhiễu giấc ngủ của người khác, nên không đi vào bằng cửa chính, mà trực tiếp trèo cửa sổ vào phòng.
Hứa Thanh Tiêu không quên mình là võ giả.
Võ giả nhập phẩm, trèo cửa sổ là chuyện rất đơn giản.
Nhảy hai bước thì đã có thể đi vào trong phòng.
Cũng may trước khi đi mình không đóng cửa sổ, tiểu nhị cũng không dám tùy ý vào phòng, cho dù là quét dọn cũng phải có khách yêu cầu mới dám sắp xếp người lên dọn.
Nếu có mất thứ gì, cho dù có giải thích thì căn bản cũng không nói rõ được.
Nhất là đối mặt với một đám văn nhân, từ xưa đến nay làm sao có chuyện văn nhân trộm đồ? Cho dù có, thì cũng là mượn coi trộm văn chương.
Trong phòng.
Hứa Thanh Tiêu cầm ống thổi lửa, sau khi thắp đèn dầu lên, thì bắt đầu đọc hồ sơ của Ngô Ngôn.
Toàn bộ hồ sơ rất chi tiết.
Có thời gian và địa điểm bắt giữ, thậm chí ai bắt đều ghi rõ trong đó, tuy rằng hơi dài dòng nhưng hồ sơ vốn là như vậy.
Tất cả mọi chuyện nhất định phải viết rõ ràng, dễ hiểu, không được bỏ sót chút nào, những điểm thường bị xem nhẹ, có thể chính là mấu chốt phá án.
Nhưng hồ sơ của Ngô Ngôn đã là kết luận đóng quan tài rồi.
Thứ Hứa Thanh Tiêu muốn biết chính là.
Ngô Ngôn rốt cuộc là ai.
Toàn bộ hồ sơ tràn lan bốn năm ngàn chữ.
Mỗi một chữ Hứa Thanh Tiêu đều đọc kỹ.
Xem được một nửa, có một từ nhất thời hấp dẫn Hứa Thanh Tiêu.
[Bạch Y Môn]
"Bạch Y Môn!"
Hứa Thanh Tiêu có chút kinh ngạc, hắn biết Bạch Y Môn này là thứ gì.
Tội phạm quan trọng mà triều đình muốn bắt giữ.
Hơn nữa còn là tội phạm hàng đầu.
Bắt được môn đồ của Bạch Y Môn, thưởng trăm lượng hoàng kim, phong Chuẩn Bách Hộ, trăm lượng hoàng kim này là một trăm lượng hoàng kim thật, cũng không phải cái gọi là tiền thưởng ba ngàn vàng, nhưng thật ra lại là một đống đồng thau.
Sở dĩ thù lao hậu hĩnh như vậy là do Bạch Y Môn là một thế lực tạo phản.
Ừm, hơn nữa còn là tổ chức tạo phản số một.
Tuyệt đỉnh nhất chính là, Bạch Y Môn lại dùng cờ hiệu Võ Đế để tạo phản.
Đại khái ý tứ là, Võ Đế nửa đời trước anh dũng phi phàm, có dũng có mưu, mặc dù bảy lần bắc phạt không càn quét được Man Di, nhưng mấy lần trước đã mạnh mẽ đánh cho Man Di kêu khổ thấu trời.
Vài lần cuối mới dần bị sa sút, mỗi một đợt càng rắc rối hơn.
Cuối cùng Võ Đế về triều, tuổi già ngu muội, nghe theo gian ngôn, tàn sát trung lương, có thể nói là một đời anh danh bị hủy hoại trong chốc lát.
Đây là những ghi chép để lại trong sử sách.
Nhưng Bạch Y Môn lại cho rằng, Võ Đế không phải là tuổi già ngu muội, mà là bị gian thần trong triều khống chế, mất đi thần trí, trở thành bù nhìn.
Thậm chí còn lập nữ tử làm đế, quả thực là không thể tưởng tượng nổi, đồng thời Bạch Y Môn cho rằng, Võ Đế còn có một người con trai, vốn nên kế thừa đại thống, nhất là con trai của vị Võ Đế này, có tướng trung hưng, nhưng trong triều có gian thần, vì củng cố thế lực của mình mà vứt bỏ con trai của Võ Đế ở trong dân gian.
Nâng đỡ nữ đế, họa quốc hại dân.
Bạch Y Môn thuận thế mà xuất hiện, thứ nhất là tìm kiếm con trai của Võ Đế lưu lạc trong dân gian, thứ hai là túc sát gian thần, thứ ba là lật đổ nữ đế, thành lập Tân Đại Ngụy.
Từ những điểm xuất phát này, Bạch Y Môn này quả thực là thay trời hành đạo, vì dân trừ hại, còn muốn vì Đại Ngụy mà xoay chuyển càn khôn.
Nhưng đây chỉ là lý do mà thôi.
Ai lại nói mình vô duyên vô cớ dấy binh?
Võ Đế có con trai hay không, đây vẫn còn là một nghi hoặc.
Trong triều có gian thần khống chế hay không, đây lại là một nghi hoặc.
Nữ đế đăng cơ rốt cuộc có phải bình thường hay không, đây cũng là một nghi hoặc.
Không lấy ra được chứng cớ, chỉ dựa vào cái miệng cũng vô dụng.
Ước mơ lớn nhất của Bạch Y Môn chính là tìm được con trai thất lạc của Võ Đế, như vậy có thể danh chính ngôn thuận tạo phản.
Tuy nhiên, thái độ của vương triều Đại Ngụy đối với tổ chức này chỉ có một từ.
Giết.
Hai từ thì sẽ là.
Giết sạch.
Tuyệt đối sẽ không lưu lại một chút nghĩa tình nào.
Nhưng Ngô Ngôn này, vì sao không trực tiếp xử tử?
Hứa Thanh Tiêu có chút nghi hoặc, nhưng không suy nghĩ nhiều, mà là tiếp tục xem tiếp.
Hai phút sau.
Hứa Thanh Tiêu đọc hết phần còn lại của hồ sơ.
Chỉ là nội dung nửa sau của hồ sơ, cũng không có giá trị gì, đa số đều là thông tin thẩm vấn, thẩm vấn mục đích Ngô Ngôn đến phủ Nam Dự, cùng với tra hỏi các môn đồ khác của Bạch Y Môn đang ở đâu.
Toàn bộ phần hồ sơ, tin tức duy nhất mà Hứa Thanh Tiêu nhận được chính là.
Ngô Ngôn đến từ Bạch Y Môn, sa lưới ở phủ Nam Dự.
Ngoài ra, các thông tin khác không có nhiều giá trị.
"Bạch Y Môn?"
“Nói cách khác, người Ngô Ngôn muốn mình liên hệ, cũng là môn đồ của Bạch Y Môn?
Hứa Thanh Tiêu nhíu mày.
Nếu như bị dính vào loại người này, thì chính là phiền phức lớn rồi.
Môn đồ của Bạch Y Môn, tru cửu tộc.
Có liên quan đến Bạch Y Môn, cũng là tru cửu tộc.
Thái độ của triều đình Đại Ngụy đối với Bạch Y Môn rất mãnh liệt, hoàn toàn là diệt cỏ tận gốc.
Phát hiện được sẽ giết ngay, không cho một cơ hội nào.
Nhưng hôm nay Ngô Ngôn muốn mình đi liên hệ với người của Bạch Y Môn, chuyện này hơi khó giải quyết.
Nếu gặp những kẻ đào phạm khác, Hứa Thanh Tiêu còn dễ nói.
Người tạo ra tổ chức tạo phản, là người như thế nào?
Toàn là những kẻ không sợ chết.
Dính vào bọn họ, cũng cực kỳ nguy hiểm.
"Không thể đụng vào bọn họ."
Hứa Thanh Tiêu lập tức lắc đầu, quyết định không nên đi gặp.
Nhưng rất nhanh thôi, Hứa Thanh Tiêu lại lắc đầu.
"Không được, không thể không đi gặp."
Nguyên nhân rất đơn giản, Ngô Ngôn đã chết, người của Bạch Y Môn có thể chưa nghe được tin tức này, nhưng nếu trong thời gian này mình không liên hệ với họ.
Chỉ sợ đám người này nhất định sẽ đi điều tra.
Một khi điều tra, nghi phạm lớn nhất chính là mình.
Trình Lập Đông có thể đoán được mình đang mèo vờn chuột.
Người của Bạch Y Môn sao có thể không đoán ra.