Chương 138: Làm Mặt Trời Của Riêng Mình, Sao Phải Mượn Ánh Sáng Của Người Khác? (2)
Đến lúc đó đám người này nhất định sẽ tới tìm mình.
Nếu như bị đám người này tìm tới cửa, vậy mình càng gặp rắc rối to.
Có lẽ chỉ còn con đường chết.
Tổ chức tạo phản có thể đối kháng với toàn bộ vương triều Đại Ngụy, chưa nói mạnh bao nhiêu, nhưng giết chết một nho sinh như mình thì cũng rất đơn giản.
Đừng nhìn mình bây giờ có danh từ thiên cổ, còn có tuyệt thế văn chương.
Nhưng trong mắt loại người này, chỉ là cái rắm.
Danh từ thiên cổ và tuyệt thế văn chương của ngươi, có thể khiến ta làm hoàng đế không?
Không thể đúng không?
Vậy thì có tác dụng gì? Ta cần văn chương của ngươi để làm gì? Lấy nó đi khoe khoang sao?
Có một câu nói rất hay.
Nữ thần mà ngươi yêu quý, trên thực tế, chỉ là người giàu có ...
Tuyệt thế văn chương, danh từ thiên cổ, trong mắt một số người, là kho báu vô giá.
Nhưng trong mắt một số người, có giá trị không bằng một văn tiền.
Vì vậy không đi gặp sẽ càng rắc rối hơn.
Nhất định phải tìm gặp họ.
“Trực tiếp mật báo, để triều đình phái người đến để một lưới bắt hết?”
Đột nhiên, Hứa Thanh Tiêu nghĩ ra cách này.
Chỉ là cân nhắc một lúc, Hứa Thanh Tiêu lập tức lắc đầu.
Làm chuyện này còn chết thảm hơn.
Bắt một đám Bạch Y Môn rồi thì sao?
Người đi gặp Ngô Ngôn, địa vị cho dù cao hơn Ngô Ngôn một chút đi nữa, cũng không cao hơn bao nhiêu, cũng không có khả năng môn chủ Bạch Y Môn sẽ đích thân tới liên hệ chứ?
Cho nên bắt một đám lâu la, chỉ có thể khiến Bạch Y Môn chú ý tới thôi.
Kết quả sẽ là gì?
Cũng là mình xui xẻo mà.
Haizz.
Hứa Thanh Tiêu càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Chuyện của Trình Lập Đông còn chưa giải quyết, hiện tại lại còn chuyện của Bạch Y Môn.
Sớm biết vậy đã không xem hồ sơ làm gì.
Xem xong chỉ thấy càng thêm phiền não.
Haizz.
Trình Lập Đông này thật đáng chết.
Hứa Thanh Tiêu càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng cảm thấy Trình Lập Đông đáng chết.
"Không đúng, có cần lập mưu không ta, để Trình Lập Đông thay mình đi liên hệ?"
Hứa Thanh Tiêu bỗng nhiên nghĩ đến âm mưu để Trình Lập Đông đi chịu chết thay cho mình.
Chỉ là ý niệm vừa xuất hiện trong đầu, thì lập tức bị phủ quyết.
Còn nguyên nhân nào khác nữa.
Với tính cách của Trình Lập Đông, đoán chừng tên này nhìn thấy Bạch Y Môn, sẽ trực tiếp thần phục, sau đó từ đó được lợi, thậm chí mượn Bạch Y Môn để nhằm vào mình.
Ngược lại nuôi ong tay áo.
"Chờ một chút!"
"Trình Lập Đông, Bạch Y Môn."
Lúc này, một ý niệm cực hay xuất hiện trong đầu mình.
Nửa canh giờ sau.
Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn hoàn thiện kế hoạch, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Thậm chí trên mặt còn lộ ra nụ cười.
Hắn nghĩ đến cách một hòn đá trúng hai con chim, thứ nhất có thể giải quyết tai họa của Bạch Y Môn, thứ hai cũng có thể thuận thế giải quyết nỗi phiền mang tên Trình Lập Đông này.
Cách tiếp cận rất đơn giản.
Khi đi gặp Bạch Y Môn, nói dối mình là nằm vùng do Ngô Ngôn bồi dưỡng, vẫn luôn trốn ở huyện Bình An.
Bản thân không cha không mẹ, lại có thể sống đến bây giờ, điểm này có thể giải thích là Ngô Ngôn âm thầm trợ giúp.
Sau đó, Ngô Ngôn đi huyện Bình An, vì hai chuyện, một là dị thuật, hai là cái gì? Hai là đến tìm mình, nói mình mang đồ đến, nếu không biết rõ sắp phải chết, vì sao hắn lại đến?
Điều này có thể giải thích được.
Quan trọng nhất là, mình sẽ làm một quyển sổ nhỏ khác, hơn nữa còn giống nhau như đúc, giao cho Bạch Y Môn.
Xua tan lòng phòng bị của đối phương.
Đến lúc đó mượn tay Bạch Y Môn, loại trừ Trình Lập Đông, đây chính là kế một đá chọi hai chim.
Có lỗ hổng nào trong kế hoạch này không nhỉ?
Có!
Đó là họ sẽ không tin thân phận của mình.
Nếu thật sự đến mức này, có cách giải quyết không?
Có!
Gia nhập Bạch Y Môn.
Chân thành tham gia.
Về phần Nữ đế hay không Nữ đế, cũng mặc kệ nàng đi.
Mạng mình cũng không còn, còn để ý đến Nữ đế làm gì? Cũng có quen biết gì đâu.
Làm như vậy có nguy hiểm không?
Nguy hiểm.
Nhưng không làm như vậy có nguy hiểm không?
Càng nguy hiểm hơn.
Xác suất năm mươi phần trăm đã được nhìn thấy, nhưng vẫn còn một cơ hội cứu vớt lại.
Một là chín mươi phần trăm xác suất sẽ bị theo dõi, sau đó đời này mỗi ngày đều sống trong nỗi lo lắng đề phòng chờ chết.
Về phần nói cho triều đình biết, để triều đình bảo vệ mình?
Vậy thì ha ha.
Vậy không nói đến việc mình có được coi trọng hay không trước, cho dù được coi trọng, mình có được rời khỏi kinh thành hay không?
Cũng không thể nào cả đời cứ ở kinh thành chứ?
Cho dù ở lại kinh thành.
Người ta chẳng lẽ không thể động thủ ở kinh thành?
Bạch Y Môn chuyên môn giết đại thần trong triều, những đại thần trong triều chẳng lẽ không được bảo vệ?
Vì vậy, dựa vào người khác, ngươi chỉ là một công chúa.
Dựa vào chính mình, ngươi mới là nữ vương.
Hứa Thanh Tiêu chưa bao giờ hy vọng dựa vào người khác.
Hãy là mặt trời của riêng mình.
Tại sao phải mượn ánh sáng của người khác?
Tốt lắm, đã lên kế hoạch xong rồi.
Hai ngày sau trở về huyện Bình An.
Để điều tra một số việc xong mới đi liên hệ được.
Sau khi quyết định xong.
Hứa Thanh Tiêu vẫn luôn nghỉ ngơi trong khách điếm, không đi ra ngoài.
Thỉnh thoảng cũng chỉ gọi tiểu nhị tới, chuẩn bị một ít thức ăn.
Cũng căn dặn không được truyền tin tức mình đang ở trong này ra bên ngoài.
Bên ngoài khách điếm người đọc sách đông đúc, không những giảm mà còn tăng, có lẽ đây chính là ý nghĩa của tiếp thị bỏ đói.
(Marketing bỏ đói là một chiến lược tâm lý tập trung vào mong muốn của người tiêu dùng, khiến họ đói do đó có mong muốn mạnh mẽ để mua sản phẩm mà người khác cũng muốn mua.)
Càng không nhìn thấy, càng theo đuổi.
Ban đêm.
Hứa Thanh Tiêu nhân lúc trời tối, lại lần nữa trèo cửa sổ ra ngoài.
Hắn muốn rời khỏi nam phủ đô, trở về huyện Bình An.
Phủ thí yết bảng còn cần phải đợi một khoảng thời gian nữa, mình đã nhập phẩm, thời gian đi đi về về chỉ cần mười ngày là đủ.
Yến hội của Lý Quảng Tân, cũng chờ phủ thí yết bảng công bố sau đó mới tổ chức.
Cho nên trong khoảng thời gian này, mình hoàn toàn có thể trở về một chuyến.
Mục đích trở về rất đơn giản.
Khắc lại cuốn sách mà Ngô Ngôn giao cho mình.
Thứ này cũng không có gì khó, chỉ cần mấy thứ cần thiết là được rồi, phủ Nam Dự có, huyện Bình An cũng có.
Nhưng mà tài liệu tương ứng nếu như mua ở phủ Nam Dự, chắc chắn có thể bị tra ra, cẩn thận một chút cũng không phải là chuyện xấu.
Đi đến huyện Bình An thì tốt hơn nhiều.
Hơn nữa chuyện chủ yếu nhất, cũng không phải là việc này, mà là hóa giải bí ẩn.
Ngô Ngôn giao cho mình quyển sổ nhỏ, vì sao chỉ lộ ba chữ [huyện Bình An].
Còn có câu "Minh Nguyệt sơn thượng Minh Nguyệt quang, duyên pháp tự tại âm dương chung." có ý gì?
Núi Minh Nguyệt ở đâu? Ở huyện Bình An chưa bao giờ nghe nói đến tên núi này.
Còn Duyên pháp tự tại trong âm dương có ý gì?