Chương 150: Đại Nhật Thánh Thể Đã Đúc Thành (1)
Tự mình làm ra một chiếc lệnh bài, cấp bậc không cần cao quá, làm một chiếc lệnh bài Tông chủ chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ.
Mấy cái Hộ Pháp Thiên Vương nhất định là đám người đặc biệt rồi, cấp Tông Chủ thì quá phù hợp, quyền lực rất lớn, đám đầy tớ cũng không dám suy đoán linh tinh, người ở cấp trên mình cũng không tiếp xúc đến được.
Ý vừa ra, đã khiến Hứa Thanh Tiêu ngẫm một hồi lâu.
Có thể thử, nhưng không được mạo hiểm.
Làm một tấm lệnh bài thì được đấy, không đến lúc nước sôi lửa bỏng thì không cần lấy ra.
Đến lúc nước sôi lợn chết thì lấy ra đánh lừa.
Bởi vì.
Hứa mỗ ta đây dám cá ngươi không biết lệnh bài của Tông Chủ.
Dĩ nhiên chuyện này chỉ cần nhớ kỹ là được, không cần phải đi xử lý ngay lập tức.
Bây giờ cứ xử lý những chuyện trước mắt vẫn tốt hơn.
Thế có cần phải, nên tu luyện Thái Âm Ngưng Mạch Thuật không?
Vấn đề này khiến Hứa Thanh Tiêu rối não.
Trong phòng yên tĩnh, một canh giờ sau.
Hứa Thanh Tiêu vẫn chưa đưa ra quyết định.
Chẳng qua hắn đã đưa ra một quyết định khác.
Thăng cấp lên Cửu phẩm.
Đúng vậy.
Mình đã không còn nhiều thời gian nữa rồi.
Nhiều nhất là tầm một, hai ngày sau, mình phải khởi hành quay trở về phủ Nam Dự.
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tiêu thu hồi mọi suy nghĩ.
Chuyện di bảo của Võ Đế, cứ để sang một bên.
Trước tiên cứ thăng cấp lên Cửu phẩm rồi tính sau.
Sau khi quyết định xong, Hứa Thanh Tiêu đội mũ rộng vành lên, đi khỏi khách điếm.
"Khách quan, hôm nay ngài đã đi rồi sao?"
Tiểu nhị xách một gói thuốc nhìn Hứa Thanh Tiêu hỏi.
"Ừ, có việc gì sao?"
Hứa Thanh Tiêu bình thản trả lời một tiếng.
"Không có gì ạ, tiện mồm hỏi câu thôi, khách quan ngài đi thong thả!"
Tiểu nhị cười cười.
Hứa Thanh Tiêu ít mồm ít miệng, chỉ liếc mắt nhìn tiểu nhị một cái, sau đó xoay người đi thẳng.
Ra khỏi khách điếm rồi, Hứa Thanh Tiêu không ở lại huyện Bình An, mà đi ra xa khoảng chừng năm mươi dặm, tìm một nơi hoang dã rồi ngồi xuống xếp bằng.
Tiến vào Thiên Địa Văn Cung.
Hứa Thanh Tiêu tìm thẳng đến Triều Ca.
"Triều Ca huynh trưởng, hôm nay ta muốn nhập Cửu Phẩm."
Hứa Thanh Tiêu đi thẳng vào vấn đề, nói rõ ý đồ tới đây.
Bên trong Văn Cung.
Triều Ca biến thành dạng bản thể, cũng không lắm mồm, mở lời nói thẳng.
"Được, ngươi hãy ôn dưỡng cơ thể trước, đợi đến thời khắc mấu chốt dẫn Kim Ô sát niệm ra, kệ cho nó sinh trưởng, chờ đến lúc thời cơ chín mùi, ta sẽ phối hợp với ngươi trấn áp sát niệm."
"Đợi đến lúc đó là có thể ngưng tụ ra được Đại Nhật thánh thể hoàn mỹ, lại có thể thăng cấp lên Cửu phẩm."
Triều Ca gật đầu, ủng hộ Hứa Thanh Tiêu thăng cấp lên Cửu phẩm.
"Tốt! Làm phiền Triều Ca huynh trưởng."
Có những lời này của Triều Ca, Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh lại.
Hắn không nói thêm nữa, đi ra khỏi Văn Cung ngay.
Sau khi quay trở lại hiện thực, Hứa Thanh Tiêu bắt đầu vận chuyển Kim Ô Tôi Thể Thuật.
Kim Ô Tôi Thể Thuật bản đầy đủ, nếu so với bản thiếu thì bản này đúng là mạnh hơn rất nhiều.
Vận chuyển công pháp, Kim Ô khí huyết ở trong cơ thể trong chớp mắt đã sôi trào, nhờ sự gội rửa của Kim Dương, thuần dương chi lực tuôn vào trong cơ thể không ngừng.
Cơ thể liên tục lột xác, mỗi một giọt máu đều đang nóng ran lên đến mức không thể tưởng tượng nỗi.
Ước chừng một lúc lâu sau.
Cuối cùng cũng đợi đến khi cơ thể đạt được trạng thái hoàn mỹ cùng cực nhất, Hứa Thanh Tiêu thả sát niệm ra, không áp chế nó nữa.
"Ly!"
Một tiếng hót chói tai vang lên, trong đầu, một con Kim Ô ba chân bay từ trong Văn Cung ra.
Kim Ô bay vọt lên, hóa thành một vầng thái dương, ánh sáng chói lòa nở rộ tỏa ra khắp vạn trượng.
Hào quang bỏng rực khiến cho Hứa Thanh Tiêu vô cùng khó chịu, sát niệm khủng bố cũng lan ra khắp đầu óc.
Thứ cảm giác này rất khó chịu.
"Đừng nén lại! Hãy để nó lột xác."
Giờ này, giọng của Triều Ca vang lên, bảo mình đừng áp chế Kim Ô nữa.
Hứa Thanh Tiêu hít sâu một hơi, chỉ có thể dùng ý chí đối kháng lại.
Cũng may, Nho Đạo Bát phẩm, Hạo Nhiên chính khí ở trong cơ thể đang bảo hộ mình, nếu không trong khoảnh khắc Kim Ô xuất thế, chắc mình sẽ đánh mất lý trí mất.
Trên bầu trời Văn Cung.
Con Kim Ô kia lột xác liên tục.
Khí tức trong tức thì cũng nhảy vọt lên Cửu phẩm.
Cùng với sát niệm càng lúc càng đậm sệt lại, tất cả khí huyết của Kim Ô đã bị nó ăn mòn, sau một canh giờ, tăng vọt lên Bát Phẩm.
Hứa Thanh Tiêu không hiểu sao lại có một loại cảm giác, rằng tu luyện Kim Ô Tôi Thể thuật, tụ ra được nhiều Kim Ô khí huyết thế này, dường như đều dự trữ cho nó hết vậy.
Nếu như mình dự trữ đủ nhiều, con Kim Ô này chắc chỉ trong một khoảng thời gian cực ngắn là có thể đột phá lên Nhất phẩm.
Tất nhiên điều kiện tiên quyết chính là Hứa Thanh Tiêu có nhiều khí huyết đến như thế.
Trên lý thuyết thì không thể.
"Được chưa?"
Trong chốn hoang dã, cơ thể Hứa Thanh Tiêu run lên nhè nhẹ, sát niệm khủng bố trong đầu lan tràn ra, ăn mòn hết sức mạnh ý chí của hắn, Kim Ô Bát Phẩm, dường như khiến cho trong đầu hắn sinh ra một loại suy nghĩ khó mà chống cự được.
Nếu cứ mặc nó trưởng thành tiếp, Hứa Thanh Tiêu sợ mình không chịu nổi mất.
"Đợi thêm chút nữa!"
Giọng nói của Triều Ca vang lên, Hứa Thanh Tiêu chỉ có thể cắn răng kiên trì.
Sau nửa canh giờ.
Cả người Hứa Thanh Tiêu ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt của hắn đỏ ngầu như máu, chỉ còn sót lại một tia ý chí mỏng manh, đáng sợ nhất là, toàn thân Hứa Thanh Tiêu được hào quang vàng kim bao phủ, giống như được mạ vàng lên vậy.
"Lyyy!"
Lại thêm một tiếng gào thét, Kim Ô hóa thành mặt trời, lộ ra nguyên hình.
Giương cánh dài trăm trượng, mỗi một sợi lông chim phủ trên người đều sắc bén đến không gì sánh lại nổi, màu sắc giống như dùng vàng đúc thành, một ánh nhìn thôi càng khiến lòng người run sợ.
"Vẫn chưa ra tay à?"
Vào giờ khắc này, Hứa Thanh Tiêu gần như dùng nốt một tia ý chí cuối cùng để hỏi Triều Ca, hắn cảm thấy bản thân mình sắp bị đồng hóa hoàn toàn rồi.
Trong đầu là sát ý ngập trời, ta đây hận không thể đi giết người ngay bây giờ, thứ cảm giác này giống như có một triệu con kiến đang cắn xé trên người mình vậy, cả tinh thần cũng bị dằn vặt.
"Nhịn thêm tý nữa đi! Xong ngay giờ."
Triều Ca cũng có chút gấp gáp, nhưng hắn đây không phải hại Hứa Thanh Tiêu, mà đang hy vọng Hứa Thanh Tiêu bước thêm một bước vào đúng chỗ, ngưng tụ thẳng ra được Đại Nhật thánh thể tinh mỹ nhất.
Cuối cùng, ngay một khắc này, ý chí của Hứa Thanh Tiêu vỡ vụn, khí tức của Kim Ô cũng tăng vọt tới Bát Phẩm viên mãn.
Ngay khắc đấy, Kim Ô cũng vồ đến, muốn chiếm lấy hoàn toàn ý chí của Hứa Thanh Tiêu.
"Ra tay!"
Tiếng của Triều Ca giống như tiếng chuông lớn Hoàng Lữ, đánh thức Hứa Thanh Tiêu đang trong trạng thái sụp đổ hoàn toàn thức dậy.
(Tiếng chuông lớn Hoàng Lữ: Là âm thanh trang trọng, uy nghiêm, chính nghĩa, cao lớn, hài hòa thường xuất hiện ở trong bái nhạc.)