Chương 156: Lên Cửu Phẩm, Núi Vọng Thu, Mục Tiêu Di Bảo Của Võ Đế (3)
Bản Thái Âm Ngưng Mạch Thuật hoàn chỉnh lần này Triều Ca diễn giải ra, so với bản trước hoàn thiện hơn rất nhiều.
Sau khi bỗng nhiên hiểu rõ.
Hứa Thanh Tiêu vận chuyển toàn bộ khí huyết ở trong cơ thể, khoảnh khắc này, trong lòng ngẫm đến tưởng tượng ra một con giao long.
Trong phút chốc, ấn ký giao long xuất hiện.
Đoàng!
Chỉ nghe thấy một tiếng sấm nổ vang, một khí mạch thuận thế tụ ra.
Khí mạch tựa như rồng, rộng lớn liên miên, đây chính là một loại thuật nội hàm, chỉ có tự mình cảm thấy.
Hứa Thanh Tiêu ngưng mạch thành công, trong phút chốc, sát khí của giao long cũng xuất hiện.
Nếu nói Kim Ô là sát niệm, thì ma niệm dị thuật mới này giống như một loại căm hận, một thứ bi quan chán đời kéo đến, căm hận tất cả vạn vật khắp thế gian, khiến người ta muốn hủy diệt hết thảy.
Đoàng!
Thời khắc này, Thiên Địa Văn Cung xuất hiện, dường như không có bất cứ sơ sót nào, trấn áp ma chủng giao long xuống.
Uồm!
Tiếng rồng ngâm không cam lòng, nhưng đối mặt với Thiên Địa Văn Cung cũng chỉ có bất lực mà thôi, cuối cùng đành hóa thành một luồng hào quang, lọt vào trong Yêu Ma Đồ Lục.
Trấp áp ma chủng giao long.
Hứa Thanh Tiêu cũng thuận thế thăng cấp Cửu phẩm.
Thái Âm long mạch hình thành ở trong cơ thể cuồn cuộn lên như Trường Giang và Hoàng Hà, liên miên không dứt, nội khí đáng sợ vận chuyển ra khắp toàn thân, khiến cho thể lực lại một lần nữa được lột xác.
Đây chính là chỗ tốt mà tấn phẩm mang đến.
Hơn nữa đi theo khí mạch được khai phá thành công xong, Kim Ô và Giao Long ở trong cơ thể cũng tụ lại một chỗ, tự vận chuyển đại châu thiên, âm dương hội hợp, lợi ích mang đến vô cùng lớn.
Lại thêm hai canh giờ nữa.
Màn đêm bao trùm.
Đúng lúc này, Hứa Thanh Tiêu đã dựng vững cảnh giới võ đạo của mình rồi.
Chính thức bước vào Cửu phẩm Ngưng Mạch.
Trong đêm đen.
Hứa Thanh Tiêu phóng nội khí của mình ra.
Một luồng nội khí trăng đen xen kẽ xuất hiện, hai loại dị thuật dung hợp, nội khí chí âm chí đương.
Đây chính là dung hợp hoàn mỹ nhất của sức mạnh Kim Ô với Giao Long.
Ở trong luồng nội khí này, có sự sắc bén của Kim Ô, cũng có sự bá đạo của Long Sát.
Hứa Thanh Tiêu thử thả nội khí ra không ngừng.
Ước đoán được tròn một trượng.
Nội khí võ giả Cửu phẩm phóng ra vốn dĩ dùng một tấc để làm đơn vị đo.
Mình mở đầu đã được hẳn một trượng, điều này khiến Hứa Thanh Tiêu có chút kinh ngạc.
Trong đầu không tự chủ hiện lên sáu chữ.
Dị thuật, hàng xịn sài sướng.
Nội khí phóng ra càng dài, đương nhiên cũng càng tốt, võ giả vốn đánh cận chiến, thoắt cái biến thành võ giã đánh tầm xa, cái này không quá xin à?
Hơn cả là Thái Âm Ngưng Mạch Thuật, có thể tụ ra được ba khí mạch.
Một cái đã được một trượng, thế ba cái chẳng lẽ là ba trượng?
Cứ như thế này, cho địch nhân chạy trước tám thước cũng được ấy chứ.
Bước vào Ngưng Mạch cảnh.
Hứa Thanh Tiêu chỉ cảm thấy cả người đều thoải mái, thực lực chỉnh thể lại tăng lên thêm lần nữa, cộng thêm nội khí, lần thứ hai đối mặt với Trình Lập Đông, nghĩ đến vấn đề này đã thấy không còn to tát gì nữa rồi.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu vẫn không thể khinh thường được.
Lại tiến vào trong Văn Cung thêm lần nữa, quan sát Yêu Ma Đồ Giám một lượt.
Thông tin của giao long xuất hiện ở trên khối thạch bích thứ ba.
【 Thái Âm Giao Ma, do oán khí của Long tộc khắp thiên địa biến thành, có nguồn gốc từ Long tộc, lại không thể biến thành rồng, căm hận vạn vật, giết chóc vô vàn sinh linh, sau đó bị tuyệt thế đại năng trấn áp ở Bắc Hải Ma Uyên, khủng bố ngập trời. 】
【 Cảnh giới hiện tại: Võ giả Bát phẩm, nửa năm sau sẽ đột phá lên tới Thất phẩm. 】
【 Nếu trấn áp được, có thể sở hữu sức mạnh khủng bố của rồng. 】
===
Đỉnh quá rồi, Hứa Thanh Tiêu còn tưởng đây chỉ là một con giao long bình thường, giờ hay rồi, ai ngờ là oán khí long tộc biến thành đâu cơ chứ.
Hơn nữa còn giống y như Kim Ô, nửa năm sau sẽ đột phá tới Thất phẩm.
Mặc dù có chút đau răng, nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng hết cách rồi, thôi thì nước đến đâu bắc cầu đến đấy.
Lần thứ hai đi ra khỏi Văn Cung.
Hứa Thanh Tiêu mượn ánh trăng, đi về phía nhà sư phụ của mình.
Bây giờ đã tụ ra được Đại Nhật thánh thể, thăng cấp Cửu phẩm, thực lực tổng thể của Hứa Thanh Tiêu dường như đã tăng gấp đôi một trăm lần.
Năm mươi dặm đường.
Gần như chỉ đi tầm nửa khắc là đến, chính xác hơn là tốn mười phút.
Tốc độ này so với chạy xe trên đường cao tốc ở kiếp trước phải tương đương nhau.
Đây chính là chỗ lợi khi sức mạnh tăng lên đó, ít nhất sau này có thể tiết kiệm được tiền mua ngựa rồi.
Đi tới nhà sư phụ đã là đêm khuya, nhưng mà trong thư phòng vẫn sáng ánh đèn như trước, Chu Lăng vẫn còn chưa đi ngủ.
Hứa Thanh Tiêu không muốn quấy rầy sư nương, mà đi tới bên ngoài thư phòng, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Vào đi."
Chu Lăng cất tiếng, ông đoán được là Hứa Thanh Tiêu, không kinh ngạc gì.
Cửa phòng đẩy ra, Hứa Thanh Tiêu làm bái lạy với Chu Lăng.
"Đêm đã khuya mà học sinh còn đến thăm, mong sư phụ thứ tội."
Bước chân vào phòng, Hứa Thanh Tiêu đã cúi đầu.
"Việc nhỏ thôi mà."
"Thanh Tiêu, đây là thứ mà con bảo vi sư chuẩn bị cho con, con dùng thử xem."
"Còn chuyện liên quan đến núi Minh Nguyện, vi sư đã tra xét rất nhiều sách cổ, vẫn không tìm ra đâu là núi Minh Nguyệt."
"Nếu con không vội, để vi sư tìm kỹ lại cho con xem sao."
Chu Lăng mở miệng.
Đồ ông giúp Hứa Thanh Tiêu mua về rồi, không phải thứ hàng khan hiếm gì, nhưng ông vẫn chưa lần ra núi Minh Nguyệt ở đâu.
"Sư phụ, học sinh đã tìm thấy rồi."
Hứa Thanh Tiêu đáp lại, để Chu Lăng không cần tìm nữa.
"Con tìm thấy rồi hả? Ở chỗ nào thế?"
Chu Lăng hỏi.
"Núi Vọng Thu."
Hứa Thanh Tiêu đáp lại.
Người kia tức thì nhíu mày, sau đó tìm ngay một quyển sách ra, giở vài trang, rất mau gật đầu nói.
"Vi sư đã hiểu rồi."
Ông gật đầu, xem như đã hiểu tại sao lại là núi Vọng Thu.
"Sư phụ, học sinh sẽ quay trở lại phủ Nam Dự ngay giờ, đợi sau khi phủ thí kết thúc, học sinh sẽ quay về tìm sư phụ."
Hứa Thanh Tiêu không có ý ở lại, thẳng thắn cáo biệt Chu Lăng.
"Được, đường đi nhớ chú ý an toàn."
"Sau khi phủ thí xong con nhớ phải quay về đây một chuyến đấy, vi sư muốn bàn bạc kỹ càng chuyện tham chính với con."
"Lần phủ thí đầu tiên này của con khá ổn, nhưng có một số chuyện, vi sư nhất định phải dặn dò con thật kỹ, để con cân nhắc."
Chu Lăng nói vậy.
"Vâng, sau mấy ngày nữa sẽ gặp lại, học sinh giờ xin cáo biệt."
Hứa Thanh Tiêu hành lễ với Chu Lăng thêm lần nữa.
Sau đó rời khỏi thư phòng, lặng lẽ không một tiếng động.
Rời khỏi nhà Chu Lăng.
Mục tiêu của Hứa Thanh Tiêu hướng thằng về phía núi Vọng Thu.
Bây giờ đã nắm giữ được sức mạnh âm dương.
Đương nhiên không thể để lâu hơn được nữa.
Sớm tóm được bảo vật vào tay là sớm có nhiều thêm một con át chủ chủ bài.
Nhưng mà điều khiến Hứa Thanh Tiêu cảm thấy hiếu kỳ chính là di bảo của Võ Đế sẽ là thứ gì đây.
Hy vọng không để hắn phải thất vọng.