Chương 157: Cổ Kinh Đan Thần, Bí Mật Mới Của Võ Đế, Quay Về Phủ Nam Dự (1)
Giờ Tý.
Đêm dài đằng đẵng.
Huyện Bình An, núi Vọng Thu.
Vài chục năm trước, mỗi khi trăng rằm, dân chúng tám thôn mười dặm đều tập trung lại đây, đến leo núi ngắm trăng.
Nhưng vì một trận động đất, đường núi sụp đổ, vì vậy không có ai đến đây leo núi ngắm trăng nữa, để hoang vắng cho tới tận nay.
Nhưng lúc này đây, có một bóng người xuất hiện ở núi Vọng Thu.
Thế núi cao dựng đứng, dân chúng bình thường đã khó leo núi rồi, nhưng bóng người này lại cực kỳ nhanh nhẹn, leo lên rất đơn giản, thoắt cái không đến nửa khắc đã leo đến tận đỉnh núi.
Chính là Hứa Thanh Tiêu.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất để leo lên núi Vọng Thu.
Dưới ánh trăng, bóng hình hắn dường như có vẻ cô tịch.
Nhưng mà đợi đến lúc trèo lên đến tận đỉnh, Hứa Thanh Tiêu không vội vàng tụ ra âm dương chi lực để thử mở cửa vào.
Mà lẻn vào trong rừng cây, nín thở chờ đợi.
Trong huyện Bình An có hai môn đồ của Bạch Y Môn.
Một tên là Trần bộ đầu, là môn đồ tầng chót dưới.
Một tên khác lại là đại nhân vật của Bạch Y Môn, còn lớn cỡ nào, Hứa Thanh Tiêu không thể biết được, thứ biết được duy nhất chính là cao hơn chức vị của Trần bộ đầu một chút.
Mình ở khách điếm đó vẽ bạch y.
Theo lý thuyết thì cả hai người đều sẽ đến, nhưng hết lần này đến lần khác chỉ có Trần bộ đầu tới thôi.
Điều này cũng có chút bất hợp lý.
Sở dĩ Hứa Thanh Tiêu không dám hành động thiếu suy nghĩ, là hắn lo đối phương vẫn đang lén lút âm thầm rình mò mình.
Nếu mình mở di bảo của Võ Đế ra, đối phương có thể xuất hiện ngay lập tức để diệt khẩu mình không?
Cái này khả năng tuy không lớn, nhưng không phải không thể.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu mới không vôi vàng ra tay ngay.
Hắn yên lặng đợi.
Bình thản trầm tĩnh đợi.
Nếu không có đầy đủ an toàn, Hứa Thanh Tiêu thà không có di bảo của Võ Đế, cũng tuyệt đối không để người khác sử dụng.
Thời gian trôi qua.
Hứa Thanh Tiêu ngừng thở, che giấu tất cả khí cơ, núp trong bóng tối.
Làm như vậy cụ thể liệu có tác dụng hay không, Hứa Thanh Tiêu không biết.
Nhưng cứ phòng trước còn tốt hơn là không đề phòng.
"Tên nằm vùng thứ hai rốt cuộc là ai nhỉ?"
Trong bóng tối, Hứa Thanh Tiêu quỳ rạp trên mặt đất, trong lòng suy nghĩ đến nằm vùng thứ hai của Bạch Y Môn là ai.
Nghĩ mãi vẫn không có chút manh mối nào hết.
Một lúc lâu sau.
Bên ngoài không có bất kỳ động tĩnh nào hết.
Sau hai canh giờ.
Vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Trời sắp sáng rồi.
Xung quanh toàn bộ núi Vọng Thu rất yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng động khác thường nào.
"Chắc là tại mình nghĩ quá nhiều rồi."
Đi tới đỉnh núi, nhìn lên vầng trăng sáng, Hứa Thanh Tiêu tụ ra sức mạnh âm dương.
Dường như trong phúc chốc, không gian xung quanh vặn vẹo, thay vào đó là một luồng khí hút vào cực lớn.
Hứa Thanh Tiêu không có bất cứ thời gian nào để phản ứng lại, bị hút thẳng vào trong đó.
Ngay khi Hứa Thanh Tiêu bị hút vào trong, chớp mắt vòng xoáy đó đã biến mất, đến cả thời gian để phản ứng lại cũng không kịp.
Vừa tiến hết vào trong, cảm giác không trọng lực khủng bố, cùng với một loại áp lực không tên đã đánh ập đến.
Trong phút chốc, Hứa Thanh Tiêu ngất lịm đi.
Không biết trôi qua bao lâu.
Cùng với tiếng tí tách vang lên.
Ý thức của Hứa Thanh Tiêu dần dần khôi phục lại.
Mở mắt ra thêm lần nữa, đập vào mắt chính là ở giữa một tế đàn cổ xưa.
Tế đàn có hình bát giác.
Trước mặt có một tấm bia đá, có điều ở trên tấm bia đá đó không khắc chữ, mà ở giữa tế đàn, có để một cái rương.
Ở bên cạnh cái rương còn có một quyển sách bằng da dê, còn lại thì trống không.
Di bảo của Võ Đế?
Chỉ có ngần này thôi?
Đợi đến khi tỉnh như sáo rồi, Hứa Thanh Tiêu lại thấy mơ màng rồi.
Hắn còn chuẩn bị sẵn để mơ xách một bao tải đựng toàn bảo bối, kết quả đi vào trong bí cảnh, ai ngờ được lại đơn sơn đến như thế.
Nơi này giống như một sơn động, trừ tế đàn này ra thì không có thứ gì khác.
Di bảo của Võ Đế trong mộng tưởng chắc hẳn phải có vô số trân bảo, hoàng kim ánh ngọc lóa cả mắt, đồ vật cái gì cũng có.
Sao lại chỉ có vài thứ rách nát này?
Nghèo cũng nghèo vừa thôi!
Bởi vậy mới có thể suy luận ra được, đây chắc hẳn là những bảo vật mà Võ Đế để lại trong những năm cuối đời, dù sao thì Đại Ngụy trước thời Võ Đế vẫn có rất nhiều tiền, không đến mức đến cả một thỏi vàng cũng không có đến thế này chứ?
Đứng dậy phủi bụi đất dính trên người.
Hứa Thanh Tiêu thoải mái đi lên tế đàn.
Cũng không phải không muốn cảnh giác, mà đã đến mức thế này rồi, nếu như còn hơi để thiết lập cạm bẫy nữa thì quỳ mất.
Thiết lập cạm bẫy để phòng ai? Phòng quân tử hay phòng tiểu nhân?
Ngươi bảo phòng tiểu nhân còn dễ nói, phòng quân tử nghe thấy có chút vấn đề không? Thế tại sao giấu bảo tàng ở đây?
Đi lên tế đàn.
Hứa Thanh Tiêu không chạm đến cái rương, mà cầm cuốn sách da dê để ở bên cạnh cái rương.
Trải cuốn sách da dê ra, rất mau một vài thông tin đã ập vào mắt.
【 Cổ kinh đan thần, cất chứa đan phương của toàn thiên hạ, cũng có thể luyện chế được tất cả đan dược khắp thế gian, như Võ đạo phá cảnh đan, tiên đạo phá cảnh đan, thôn phục kỳ đan, có thể phá cảnh ngay lập tức, càn quét hết tất cả trở ngại, có được cổ kinh này, có thể đoạt được ngôi vị chí cao, nói tóm lại, thiên ngôn vạn ngữ, hội tụ ba từ, đỉnh của chóp! Cách để mở ra được bảo rương, nhất định phải tụ ra được khí âm dương, nếu không sẽ không thể mở ra được. 】
Trong sách da dê viết không đến trăm chữ, nhưng khiến Hứa Thanh Tiêu cảm thấy kinh ngạc chính là ba chữ cuối cùng.
Đỉnh của chóp!
Đây không phải từ hiện đại dùng à?
Hay cái ông Võ Đế này giống mình, cũng là người xuyên không đến?
Chuyện này không thể nào được, Võ Đế nếu như là người xuyên không đến, thế ông ta đang làm cái mọe gì vậy? Dù không có học thì cùng biết phát triển kinh tế như thế nào chứ?
Hơn nữa cho dù không phát triển kinh tế, thế sáng tác chút văn học cũng có khó khăn gì đâu?
Cho dù có lấy Võ để làm Đế, có cái đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương cũng có quá sức lắm đâu.
(Thơ Tĩnh Dạ Tứ của Lý Bạch.)
Đến lúc đó vẫn có thể làm một vị vua văn võ song toàn.
Bất luận là nhìn nhận từ điểm nào, thì Võ Đế cũng không thể là người xuyên không được, cả cái Đại Ngụy này cũng không có chút dấu vết của người xuyên không nào hết.
Cho nên chắc chắn Võ Đế không thể là người xuyên không được.
Nhưng nếu Võ Đế không phải người xuyên không, thế ba chữ "đỉnh của chóp" đây phải giải thích ra sao?
Càng nghĩ càng rối.
Hứa Thanh Tiêu chỉ có thể cho rằng, đây là một sự trùng hợp.
Cũng chỉ nghĩ ra được như này thôi.
Nếu ông Võ Đế này đúng là một người xuyên không thật, vậy chỉ có thể chứng minh được cái thằng cha này là một tên phế vật nặng đô.
Đường đường là một người xuyên không bắc phạt bảy lần không đánh lại man di, đánh không lại thì thôi đi, đến cả kinh tế cũng không làm được, chính trị cũng không quản nổi, loại người xuyên việt này đúng là làm mất hết mặt mũi cộng đồng người xuyên không rồi.
Trùng hợp.
Là trùng hợp.