Chương 158: Cổ Kinh Đan Thần, Bí Mật Mới Của Võ Đế, Quay Về Phủ Nam Dự (2)
Hứa Thanh Tiêu cố cho rằng đấy chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, rất có thể đấy chỉ là một câu mà Võ Đế thích hô lên mà thôi.
Thu hồi tâm tư lại.
Gạt chuyện Võ Đế có phải người xuyên không sang một bên.
Hứa Thanh Tiêu đặt ánh mắt của mình lên trên bảo rương.
"Cổ kinh đan thần! Ẩn chứa tất cả đan phương trên thế gian, cso thể luyện được phá đan cảnh."
Nếu không phải câu nói cuối cùng "đỉnh của chóp" ở trong sách da dê làm mình giật hết cả mình lên thì riêng cái thông tin này thôi, cũng đủ để mình lag não luôn rồi.
Nhưng nhờ nỗi khiếp sợ trước đó, Hứa Thanh Tiêu rõ ràng bình tĩnh lại không ít, nhưng vẫn có chút tặc lưỡi như trước.
Võ đạo hay tiên đạo, đều là mỗi phẩm cách nhau một tầng trời.
Thậm chí nói bất cứ cái hệ thống nào, đều là mỗi phẩm cách nhau một tầng trời.
Càng nói về sau muốn đột phá cảnh giới Nhất Phẩm, nói khó hơn lên trời cũng không phải nói quá.
Mà Cổ kinh đan thần, vậy mà lại ghi chép đan phương luyện phá cảnh đan.
Có phá cảnh đan, thì có thể đột phá phẩm cấp ngay lập tức.
Đây đúng là bảo tàng nghịch thiên mà.
Giây phút này Hứa Thanh Thiêu tha thứ cho lão Võ Đế nghèo rớt mồng tơi kia.
Bây giờ hắn cần nhất là cái gì?
Chính là thứ này, không phải vẫn bị ma chủng áp chế, thì là lo lắng đề phòng, luôn lo mai sau không tăng được phẩm cấp lên.
Nhưng giờ có cái này rồi, còn lo cái nỗi gì?
Còn sợ cóc khô gì nữa?
Oách quá xá luôn, đây quả đúng là thứ thiết kế riêng cho mình mà.
Võ Đế này, đúng là có vài thứ rất gì và này nọ đấy.
Hứa Thanh Tiêu có phần kích động.
Nhưng rất nhanh thôi, chợt suy nghĩ lại, Hứa Thanh Tiêu đã cảm thấy không hợp logic rồi.
Chỗ này đúng thật là không đơn giản.
Nếu đúng là có vật như này, chẳng lẽ Võ Đế không thể dựa vào vật ấy chế tạo ra được một nhóm cường giả Nhất phẩm hả?
Nếu đúng là như vậy, Bắc phạt còn thất bại được không?
"Không đúng không đúng."
"Đây là cổ kinh đan thần, chỉ ghi lại đan phương mà thôi, chắc dược liệu rất quý hiếm, không thể luyện chế số lượng hàng loạt được."
Suy nghĩ một hồi, Hứa Thanh Tiêu nghĩ đến một loại khả năng duy nhất, nói cách khác, bằng tài nguyên của Võ Đế, muốn tạo ra một nhóm võ giả Nhất phẩm còn không dễ dàng ư?
Khả năng duy nhất là dược liệu khó kiếm được.
Phải nói là một hai phần còn kiếm được, nhưng nhiều hơn thì nan giải.
Đây là loại khả năng duy nhất, nếu không, thì không thể nào giải thích được.
Qua một hồi, Hứa Thanh Tiêu không suy nghĩ nhiều làm gì, mà tụ sức mạnh âm dương ra, rót vào trong bảo rương.
Đến cùng thì có chuyện gì xảy ra, đợi có được cổ kinh đan thần rồi tính sau.
Dường như chỉ cần có sức mạnh âm dương chạm vào thì chớp mắt bảo rương đã tự động mở ra.
Một lò luyện đan ba chân lớn chừng bàn tay xuất hiện ở trong mắt Hứa Thanh Tiêu.
Đúng thế.
Một cái lò luyện đan ba chân.
Không phải là một một quyển kinh thư.
????
Hứa Thanh Tiêu treo máy ngay tại chỗ rồi.
Này từ đầu đến đuôi không diễn theo sách kịch bản võ thuật đã soạn sẵn à.
Không phải đã nói là một cổ kinh đan thần hả?
Sao lại là một lò luyện đan?
"Hay có người nhanh chân đến trước rồi?"
Hứa Thanh Tiêu nhíu chặt lông mày lại, cổ kinh không có, chỉ có một cái lò luyện đan bèo nhèo.
Cầm lò luyện đan lên, Hứa Thanh Tiêu tiện tay để sang một bên, cẩn thận tìm kiếm cổ kinh đan thần, nhưng bên trong bảo rương không còn một thứ gì nữa.
Việc này khiến cho Hứa Thanh Tiêu cảm thấy có điều không ổn.
Cũng đúng lúc Hứa Thanh Tiêu nhíu mày.
Đột nhiên trong lúc đó.
Cái lò luyện đan cử động.
Đúng thế, cái lò luyện đan ba chân cử động.
"Đã bao nhiêu năm rồi."
"Cuối cùng cũng có người đến đây."
"Cái thằng cha khốn nạn Võ Đế kia, phong ấn ta ở chỗ này, ngươi sẽ không được chết tử tế được, ta nguyền rủa con cháu nhà người đời đời là hôn quân."
Giọng nói tràn ngập sự phẫn nộ vang lên từ bên trong lò luyện đan.
Lúc này, ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu không thể không tập trung vào lò luyện đan, ánh mắt toát lên vẻ kinh ngạc.
Lò luyện đan này vậy mà còn có thể nói được tiếng người nữa?
Theo ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu vẫn đang nhìn chăm chú vào lò luyện đan, nó cũng chuyển mình qua, một bức vẽ hình mặt người xuất hiện.
Đại khái thì là hai mắt, một đừng thẳng kẻ ngang thành miệng, một cái dựng thẳng lên làm mũi, hơi đơn giản, hơn nữa còn khá là hài hước, chủ yếu là do vẽ lông mày đậm quá, nên có chút khác biệt không nói thành lời.
Nhưng muốn bảo Hứa Thanh Tiêu không hãi hùng là nói phét.
Một lò luyện đan vậy mà có thể nói chuyện?
Là yêu quái hả?
Hứa Thanh Tiêu vô ý thức nghĩ đến đây, nhưng cũng tức thì nghĩ ra đây là cái gì rồi.
Là khí linh.
Pháp bảo khí linh.
Đúng thế, pháp bảo khí linh, ở trong trời đất này, phàm là vật có linh trí, gọi chung là pháp bảo tiên đạo.
Dù sao thì cũng có trí khôn, còn có thể giao tiếp với con người, này khó tin đến cỡ nào nữa?
Pháp bảo của tiên đạo, có thể nói là vô cùng trân quý, không giống như viết ở trong sách, tiện tay lấy một pháp bảo ra là có linh tuệ được.
Hết thảy thiên hạ này cũng chưa đến mười món pháp bảo tiên đạo đâu.
Không ngờ ở đây vậy mà lại có thứ đồ này.
Nhưng mà cũng không khớp tý nào.
Chẳng phải vừa bảo là cổ kinh đan thần hả? Nhưng tại sao lại là một món đồ của tiên đạo?
Lẽ nào giấu ở bên trong nó.
Ánh mắt Hứa Thanh Tiêu lộ ra vẻ tò mò.
Còn có hình như ban nãy nó vừa mới mắng Võ Đế xong?
Trong khoảng thời gian ngắn, câu hỏi xếp hàng đống, Hứa Thanh Tiêu sửng sốt không biết làm thế nào mới suy nghĩ rõ ràng ra được, chỉ có thể nhìn không rời mắt khỏi cái lò luyện đan kia thôi.
Hứa Thanh Tiêu nhìn lò luyện đan.
Lò luyện đan cũng nhìn Hứa Thanh Tiêu.
Một người một khí cứ nhìn nhau như vậy, cả hai đều không nói lời nào hết, dường như đang chờ đối phương cất lời.
Nhưng chung quy vẫn là lò luyện đan không chịu được mở miệng trước.
"Ngươi.... khao khát sức mạnh sao?"
Giọng nói vang lên, trong lời nói đầy vẻ nghiêm túc, nếu không phải cái hình dạng này đúng thật là có chút buồn cười, thiếu chút nữa là Hứa Thanh Tiêu cũng bị cuốn vào vai rồi.
Cố nén cái loại cảm giác quái dị xuống, Hứa Thanh Tiêu vẫn khá là nghiêm túc.
"Xin hỏi tiền bối là?"
Hứa Thanh Tiêu không trả lời ngay câu hỏi của lò luyện đan, hắn muốn hỏi cho ra việc này đã.
"Có phải ngươi đang rất nghi ngờ, rằng tại sao trong bảo rương lại không có cổ kinh đan thần không?"
Lò luyện đan vô cùng bình tĩnh, đoán được suy nghĩ bên trong lòng Hứa Thanh Tiêu.
"Vâng."
Hứa Thanh Tiêu ăn nói vẫn khá là tôn trọng, dù sao thì lai lịch của cái lò luyện đan này cũng bất phàm.
"Ta hỏi ngươi."
"Ai bảo ngươi, cổ kinh đan thần, thì nhất định phải là một quyển kinh thư?"
Lò luyện đan đưa ra một câu hỏi khiến Hứa Thanh Tiêu câm nín.
Được lắm.
Cổ kinh đan thần không phải kinh thư?
Thế…
Nếu không phải lò luyện đan này mở miệng nói, chắc Hứa Thanh Tiêu đến chết cũng không nghĩ ra được, cái thứ được gọi là "cổ kinh đan thần", không phải một cuốn kinh thư, mà là một cái lò luyện đan?
Hơi bị ngon lành đấy.