Chương 159: Cổ Kinh Đan Thần, Bí Mật Mới Của Võ Đế, Quay Về Phủ Nam Dự (3)
Nhìn Hứa Thanh Tiêu có vẻ khá đơ, giọng nói của lò luyện đan lại tiếp tục vang lên.
"Cổ kinh đan thần chẳng qua chỉ để lừa gạt thế nhân mà thôi, nếu trong thiên địa này có kinh thư tập hợp tấc cả các đan phương trong thiên hạ."
"Thì nội dung trong đó chắc đã lưu truyền khắp nơi từ lâu rồi, thế nhân chắc đang khổ sở tìm bổn đan thân này."
Cổ kinh đan thần tự xưng là đan thần, có bị thần kinh không thì chưa chắc, nhưng có chút cảm giác, cảm thấy chỗ đó có chút không hợp.
Nhưng lời nó nói cũng đúng thật.
Nếu như cổ kinh đan thần là một cuốn sách, ghi chép lại tất cả đan phương trên toàn thiên hạ, thế cuốn sách ấy sẽ viết nhiều đến mức nào?
Giả dụ đấy là một loại truyền thừa đi, vậy thì càng không thể, đan phương khắp thiên hạ, một hơi liền hiểu rõ, không khéo phát điên mất.
Cho nên cổ kinh đan thần không phải là một cuốn kinh thư, trái lại là một pháp bảo của tiên đạo, cái này tính ra thì hợp lý hơn/
"Là vãn bối ngu dốt, đa tạ tiền bối chỉ điểm."
Hứa Thanh Tiêu mở miêng, có vẻ lễ độ.
"Chuyện nhỏ mà thôi."
"Có điều bản tôn muốn hỏi ngươi vài chuyện, ngươi phải thành thật trả lời."
Cổ kinh đan thần mở miệng nói.
"Vương triều Đại Ngụy vẫn còn tồn tại chứ?"
"Nếu còn tồn tại, giờ hoàng đế là ai? Là Võ Đế? Hay là hậu duệ của Võ Đế?"
"Nếu là hậu duệ của Võ Đế, Võ Đế đã chết được bao lâu?"
Cổ kinh đan thần dò hỏi, nhưng theo ngữ điệu thì có thể nghe ra được nó đang rất gấp gáp, muốn được biết những tin tức này ngay.
Mặc dù không biết đối phương có chuyện gì với Võ Đế, Hứa Thanh Tiêu cũng không hỏi nhiều, chỉ thành thật trả lời.
"Bẩm tiền bối, vương triều Đại Ngụy đương nhiên vẫn còn tồn tại, bây giờ bệ hạ chính là hậu duệ của tiên đế, cũng là vị Nữ Đế đầu tiên của Đại Ngụy, về phần tiên đế, tính đúng ra thì, đã băng hà một năm rồi."
Hứa Thanh Tiêu thành thực trả lời.
"Cái gì? Nữ Đế!"
Cổ kinh đan thần có chút giật mình rồi.
Nó nói thế thôi, nhưng đủ để Hứa Thanh Tiêu bắt được một thông tin.
Cổ kinh đan thần chắc chắn có quen biết với Võ Đế, từ sách da dê đã có thể chứng minh được, nó bị Võ Đế để lại ở chỗ này.
Nhưng cổ kinh đan thần nghe thấy là Nữ Đế thì lại khiếp sợ như vậy, thì theo ý này mà nói... chắc hẳn Võ Đế này còn có một đứa con nối dõi khác.
Đây là Hứa Thanh Tiêu thông qua phản ứng đơn giản mà lý giải ra được.
"Chẳng lẽ Bạch Y Môn thực sự dấy binh từ chính nghĩa?"
Hứa Thanh Tiêu trong lòng đầy sự tò mò.
Nhưng biểu lộ ra ngoài chỉ có chút tò mò thôi.
"Tiền bối, bệ hạ chính là con nối dõi duy nhất của tiên đế, việc nàng ấy kế nhiệm cũng là chuyện đương nhiên mà? Tại sao tiền bối lại kinh ngạc như vậy?"
Hứa Thanh Tiêu lựa lời khách sáo hỏi.
"Không cần mồi ý từ lời của ta đâu, Nữ Đế trong miệng của ngươi đúng là không phải con nối dõi duy nhất của Võ Đế đâu."
Cổ kinh đan thần nói thẳng ra một câu bí văn.
Lời này vừa ra, đúng là khiến Hứa Thanh Tiêu khiếp sợ.
Thánh thượng bây giờ vậy mà không phải con nối dõi duy nhất của tiên đế.
Nếu như bây giờ thánh thượng là nam còn dễ nói, đơn giản là không đủ năng lực trên mặt chính trị, nhưng đương kim thánh thượng là nữ, còn có thể kế thừa sự nghiệp thống nhất nước nhà, thậm chí từ trên đổ xuống dưới khắp Đại Ngụy, không ai biết được Võ Đế còn có con nối dõi khác.
Loại thủ đoạn này đúng thật là nghịch thiên!
Không hiểu sao trong lúc đó, hình tượng của Nữ Đế Đại Ngụy đã được dựng lên trong lòng Hứa Thanh Tiêu rồi.
Thủ đoạn thông thiên như thế, bất luận là mượn thế lực ở trong triều, hay là thông qua thủ đoạn khác, một người con gái đăng cơ lên làm đế, đây chính là chuyện không thể nào tưởng tượng ra nổi.
"Đúng rồi, loại chuyện này không liên quan gì đến ngươi, ngươi không cần phải tham dự vào quá nhiều."
"Còn nữa, tên người là gì? Bản tôn vẫn chưa biết."
Cổ kinh đan thần cắt đứt suy nghĩ miên man của Hứa Thanh Tiêu, nhắc nhở hắn không nên suy nghĩ nhiều, bởi vì đối với hắn mà nói chẳng có quan hệ gì hết.
"Vãn bối tên là Hứa Thanh Tiêu, bái kiến Đan Thần tiền bối."
Hứa Thanh Tiêu bái một bái với lò luyện đan.
"Hứa Thanh Tiêu?"
Lò luyện đan trầm ngâm một tiếng, sau đó tiếp tục nói.
"Ngươi đã có thể gặp được ta, dù sao cũng là một hồi duyên phận, từ nay về sau, bất luận ngươi muốn luyện chế bất cứ loại đan dược nào, chỉ cần lấy mười phần dược liệu đưa cho ta, bản tôn sẽ giúp ngươi luyện chế."
"Dĩ nhiên, thứ bản tôn luyện ra đều là tinh phẩm, mười phần dược liệu nghe có chút nhiều, nhưng cam đoan với ngươi kiếm được chứ không lỗ, coi như ngươi kiếm được một món hời rồi."
Cổ kinh đan thần lên tiếng, không dây dưa gì đến chuyện của Võ Đế nữa.
"Mười phần?"
Hứa Thanh Tiêu khẽ nhíu mày, thuật luyện đan, Hứa Thanh Tiêu cũng biết được chút ít, đúng thật là tính nguy hiểm rất cao, lò nổ thuốc hỏng là chuyện thường xuyên, cho nên bình thường mỗi người luyện đan đều phải chuẩn bị ba phần dược liệu.
Một lần thành công, thì hai phần dược liệu kia coi như là thù lao của người ta.
Nếu cả ba lần đều thất bại, thế thì hết cách rồi.
Nhưng mười phần thì hơi quá rồi.
Đan dược bình thường còn dễ nói, nếu là một vài đan dược cực kỳ quý, gom đủ một phần dược liệu đã khó rồi, mười phần thì càng khuếch trương hơn.
Dường như cảm nhận được cảm xúc của Hứa Thanh Tiêu.
Cổ kinh đan thần lần thứ hai lên tiếng.
"Đương nhiên, mười phần dược liệu, cũng không cần giống nhau như đúc, chỉ cần cấp bậc của các dược liệu bằng nhau là được rồi."
Cỏ kinh đan thần nhắc nhở một câi, cũng không cần tìm dược liệu giống như như đúc, phẩm chất giống nhau đều được.
"Võ đạo Bát phẩm phá cảnh đan, cần những loại dược liệu nào ạ?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
Bát phẩm thuộc về màn mở đầu của Võ đạo, theo lý thuyết không cần dược liệu quá quý hiếm, nếu không đắt, trái lại cũng có thể mua được mười phần, để Cổ kinh đan thần luyện chế, như vậy mà nói, chính mình cũng đột phát được Bát Cảnh sớm hơn một chút.
Đối chiến với Trình Lập Đông càng chắc chắn hơn.
"Phá Cảnh đan, cũng chính là đan thuộc về tạo hóa, tùy theo từng người, chỉ cần ngươi nhỏ một giọt máu vào trong lò luyện đan, hai canh giờ sau ta sẽ cho ngươi biết."
Cổ kinh đan thần đáp.
"Vãn bối hiểu rồi."
Hứa Thanh Tiêu gật đầu, sau đó ép lấy một giọt máu vàng, nhỏ vào trong lò luyện đan.
Vật kia cũng yên lặng đi, không nói lại, cũng không nhúc nhích.
Phải đợi hai canh giờ.
Trong lúc đó.
Hứa Thanh Tiêu cũng không nhàn rỗi.
Thay vào đó, phải chuẩn bị cho kế hoạch của riêng hắn.
Cất sách da dê đi, khép bảo rương lại, cùng lúc đó Hứa Thanh Tiêu đưa ánh mắt đặt lên trên tảng thạch bích trống không kia.
Kế hoạch của Hứa Thanh Tiêu vốn rất đơn giản.
Mình sớm lấy đi cổ kinh đan thần, nói cho cùng cũng đoạt mất cơ duyên của Bạch Y Môn, này chắc chắn sẽ dẫn đến phiền toái, nói cho môn đồ của Bạch Y Môn, đồ vật giấu ở chỗ khác, khiến Bạch Y Môn tiếp tục lãng phí thêm mấy chục năm nữa.
Sự hiểu biết càng ngày càng nhiều hơn, Hứa Thanh Tiêu đã nghĩ ra được một giải pháp hoàn hảo.