Chương 166: Thái Độ Của Vạn An Quốc (1)
Cuối cùng, giờ Tý hai khắc.
Lý Hâm quay lại rồi.
“Hứa huynh.”
“Hứa huynh.”
Lý Hâm chạy cả đường về, có chút thở dốc.
“Không vội, uống một ngụm nước trước đã.”
Hứa Thanh Tiêu rót cho Lý Hâm một ly trà.
“Không cần.”
“Mọi chuyện được giải quyết xong rồi, có điều rắc rối vẫn chưa giải quyết xong, thư viện Thiên Minh có mười mấy người bị đánh bị thương, có hai người bị thương khá nặng, may mà không ai mất mạng.”
“Bắt được hai mươi người, mười mấy tên bổ khoái, năm người đọc sách, ba bách tính bình thường.”
“Những người bị bắt đều là những tên cầm đầu, có lẽ sẽ bị kiện, đánh người đọc sách bị thương, không phải chuyện nhỏ.”
Lý Hâm hơi cau mày nói.
“Lệnh tôn không thể bảo vệ được họ sao?”
Hứa Thanh Tiêu tò mò.
“Không bảo vệ nổi, đánh giữa thanh thiên bạch nhật mà, đánh người đọc sách bị thương, chuyện này không giấu được, chỉ có thể hoà giải thôi, cũng khó cho phụ thân đệ, có một vị Lục phẩm chính Nho ở đó, muốn lách luật cũng không dám.”
Lý Hâm lắc đầu ngay, sau đó tiếp tục nói.
“Luật lệ Đại Nguỵ, vô lý làm người bị thương, giam giữ ba năm, đánh người đọc sách tội nặng thêm một bậc, ít nhất mười năm.”
“Nếu đám người đó cắn mãi không buông, mười năm ngồi đại lao là chuyện không thể chối cãi.”
Những lời này khiến Hứa Thanh Tiêu nhíu mày càng chặt hơn.
“Đệ đưa thư cho Vạn Nho sĩ chưa?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Đưa rồi, nhưng Vạn Nho sĩ hình như cũng có chút tức giận.”
“Chỉ nhận bức thư, không nói thêm lời nào cả.”
Câu trả lời của Lý Hâm khiến Hứa Thanh Tiêu càng cảm thấy phiền lòng hơn.
Đang yên đang lành tìm tới một đống thị phi, đây cũng là điểm không tốt của danh tiếng.
Lúc này, Hứa Thanh Tiêu không nói gì nữa, mà đi qua đi lại trong gian phòng, suy nghĩ cách giải quyết.
Cuối cùng, Hứa Thanh Tiêu hít sâu một hơi, nhìn Lý Hâm nói.
“Đi thôi.”
Lời này nói ra, Lý Hâm có chút tò mò.
“Đi đâu cơ?”
“Đi tìm đám người thư viện Thiên Minh, ta đích thân nhận lỗi, xem có thể xoay chuyển được gì không.”
Hứa Thanh Tiêu nói.
“Hứa huynh, bây giờ bọn họ đang nổi giận đùng đùng vậy, nếu bây giờ qua đó, chỉ sợ lại không được tốt lắm.”
“Thêm nữa, chuyện này cũng không liên quan gì nhiều tới huynh, ý của gia phụ trước tiên để bọn họ nguôi giận đã, giam giữ mấy người kia một thời gian, đợi mọi chuyện qua đi, từ từ lại thả ra.”
Lý Hâm cản Hứa Thanh Tiêu.
Người ta bây giờ đang tức đến phát điên rồi, qua đó để nghe người ta chửi chi, hơn nữa chuyện này cũng chẳng phải do ngươi cầm đầu, không cần thiết phải như vậy.
Thế mà Hứa Thanh Tiêu lắc đầu, nhìn về phía ánh trăng, lại quay lại nhìn Lý Hâm.
“Chuyện này là do ta mà nên, nếu như ta không quan tâm bỏ mặc, nào xứng làm quân tử.”
“Nếu như hiền đệ cảm thấy phiền phức, vậy để ngu huynh đi một mình vậy.”
Lời này của Hứa Thanh Tiêu là thật lòng, hắn không muốn Lý Hâm tiếp tục tham gia nữa, tránh bị người ta ghét lây.
“Lời này của huynh trưởng là ý gì, nếu huynh trưởng đã có tấm lòng chân thành như vậy, hiền đệ cùng huynh đi.”
“Cùng lắm nghe người ta chửi mà thôi, đi.”
Lý Hâm nào có sợ mấy thứ này, chỉ là cảm thấy thân phận Hứa Thanh Tiêu tôn quý, nếu như qua đó chủ động nhận lỗi, sợ sẽ làm giảm đi uy danh.
Nhưng nghe những lời này của Hứa Thanh Tiêu, hắn bỗng có một cảm giác lạ, không hổ Hứa Thanh Tiêu là quân tử.
Xứng đáng thâm giao.
Cứ như vậy, hai người rời khỏi Lý phủ, đi về phía bên ngoài.
Đêm đó.
Trong một trạch viện ngoài thành phía Bắc.
Những giọng nói vang lên rung trời, tràn ngập oán hận.
“Phu tử, chúng con quả thật oan uổng, vô duyên vô cơ bị Hứa Thanh Tiêu gọi người tới đánh cho một trận, đây là nỗi ô nhục khắp trời đất.”
“Đúng vậy, tên Hứa Thanh Tiêu không dám danh chính ngôn thuận gặp chúng ta, vậy mà âm thầm trong bóng tối bày ra ám chiêu, quả thật không xứng làm quân tử.”
“Hắn mà cũng có thể viết ra được tuyệt thế văn chương, con thấy tên này chỉ là một tên tư tưởng hẹp hòi thôi.”
“Phu tử, nếu như không phải phủ quân đem binh tới sớm, sợ rằng chúng con đang sống sờ sờ thế này đã bị đánh chết rồi, nếu chuyện này còn không nhanh chóng viết tấu chương bẩm báo, sợ rằng lâu thêm chút nữa lá gan của Hứa Thanh Tiêu sẽ càng lớn hơn.”
Trong trạch viện, tiếng khóc oán thán của đám thư sinh vang lên, có người vì người khác bị đánh mà bất bình, có người vừa la vừa khóc, trên đầu còn quấn vải trắng.
Đám học sinh này của thư viện Thiên Minh, có chết cũng không ngờ rằng bản thân lại có ngày bị đánh.
Hơn nữa còn bị đánh nặng tay như này.
Nhưng tức giận nhất không phải bị đánh, mà là không giữ được thể diện nữa.
Bọn họ là ai chứ?
Là người đọc sách.
Thiên chi kiêu tử, đi trên đường thôi cũng có thể thu hút được vô số ánh mắt ngưỡng mộ, từ trước tới này chỉ có bọn họ đi trách mắng người khác, nhưng chưa bao giờ xảy ra chuyện thế này.
Đặc biệt vương triều Đại Nguỵ rất tôn trọng người đọc sách.
Nếu có công danh trong tay còn không phải chịu cực hình.
Nhưng hôm qua bị đánh cho một trận, việc này khó chịu hơn cực hình nhiều.
“Đủ rồi!”
Tiếng ồn ào tỉ tê khắp nơi, giọng nói của Vạn An Quốc vang lên, trong giây lát đã kiểm soát được hiện trường.
Ông ta nhìn đám người này, nhưng không lộ ra chút tức giận nào, mà ngược lại cực kì bình tĩnh mà nói.
“Các ngươi không cần tiếp tục nói linh tinh nữa.”
“Hứa Thanh Tiêu Nho tiến bát phẩm, tất nhiên không phải loại người có ý nghĩ đen tối như vậy, thêm nữa cậu ta không thù không oán với thư viện Thiên Minh, cho dù có thù, cũng sẽ không chỉ đạo quan sai động tay động chân với người đọc sách.”
“Các ngươi vì ganh tị mà sinh ra thù hận, đem những chuyện này hắt lên người Hứa Thanh Tiêu, này cũng xứng làm quân tử?”
Vạn An Quốc nói ra những lời này, giáo huấn lại đám người.
Lòng ông ta còn sáng hơn cả tấm gương soi, sao có thể không biết đám văn nhân này đang nghĩ gì trong lòng, chẳng qua muốn mượn cơ hội lần này, để ông ta thượng tấu, có ảnh hưởng tới vị trí đứng nhất phủ thí của Hứa Thanh Tiêu hay không không quan trọng.
Quan trọng là hắt được nước bẩn lên người hắn, đối với bọn chúng mà nói chính là một chuyện tốt.
Nói cho cùng Hứa Thanh Tiêu quá xuất sắc, đều đã đàn áp hết tất cả học sinh của thư viện Thư Minh, khiến bọn họ sinh lòng ghen tỵ.
Mà hắn sẽ không làm như vậy, như vậy không ra dáng người quân tử.
Hơn nữa ông ta cũng không tin Hứa Thanh Tiêu là người như vậy, một Nho sinh có thể viết ra tuyệt thế văn chương, còn là văn chương lập ý, tuyệt đối không thể nào làm ra chuyện như thế được.
“Phu tử, dù thế nào đi nữa, việc bọn giữa thanh thiên bạch nhật bị người ta đánh là sự thật, cho dù lùi một ngàn bước, không phải do Hứa Thanh Tiêu chỉ đạo. Vậy thì cũng có liên quan đến Hứa Thanh Tiêu.”
Có người cảm thấy không phục, không khỏi lên tiếng càm ràm.
Đúng vậy, có phải do Hứa Thanh Tiêu chỉ đạo hay không, bọn họ cũng không dám khẳng định hoàn toàn, nhưng bị đánh vẫn xem như sự thật mà nhỉ?
“Được rồi.”
“Chuyện này phủ quân đã bàn bạc với lão phu rồi, pháp luật Đại Nguỵ không cho phép gây hấn.”
“Nên giải quyết thế nào sẽ giải quyết thế ấy, sẽ trả cho các ngươi một công đạo.”