Người Chơi Hung Mãnh

Chương 165: Đánh Nhau Rồi (2)

Chương 165: Đánh Nhau Rồi (2)

Hứa Thanh Tiêu hơi tò mò.
“Đánh nhau rồi, mấy người quan sai của phủ Nam Dự chúng ta vì huynh mà đánh nhau với mấy tên học sinh của thư viện Thiên Minh rồi.”
Lý Hâm thực sự không biết phải nói thế nào cho phải.
“Đánh nhau rồi?”
“Quan sai sao lại đánh nhau với mấy người đọc sách chứ?”
“Còn nữa, sao lại là vì ta?”
Hứa Thanh Tiêu càng nghe càng không hiểu, hắn nào có sai mấy người quan sai của phủ Nam Dự đi đánh người đâu, không cần đem tội này đổ lên đầu hắn vậy chứ?
Ngươi thế này có thấy mình vô lý không.
“Hứa huynh, lúc trước khi huynh đến đâu, tàn tạ tan tác, toàn thân dính đầy bùn đất.”
“Bây giờ bên ngoài đều đồn đoán rằng, học sinh của thư viện Thiên Minh thấy huynh kiêu ngạo như vậy, nhất thời nổi giận nên tìm tới huynh đánh cho một trận.”
“Từ trên xuống dưới người của phủ Nam Dự đều tuyên truyền chuyện này, người này lại càng giận dữ hơn người kia, nói phủ Nam Dự không dễ gì mới có một vị đại tài, bị người của thư viện Thiên Minh nhắm tới, ức hiếp phủ Nam Dự không có tài cán gì.”
“Mấy tên bổ khoái kia nhất thời không kiềm được nữa, đặc biệt có hai người bổ khoái có quan hệ với huynh, gọi hơn một nửa bổ khoái của phủ Nam Dự tới.”
“Gặp học sinh của thư viện Thiên Minh liền đánh, đánh rất nặng tay.”
“Có điều đệ nghe có người nói, mấy tên học sinh của thư viện Thiên Minh kia cũng rất có cốt khí, bị đánh không những không giải thích còn mắng huynh ở sau lưng chỉ đạo chuyện này, không ra dáng quân tử, là một tên tiểu nhân.”
“Kết quả lại bị đánh càng thảm hơn.”
Toàn bộ chuyện này đều là hiểu lầm hết, chủ yếu vẫn do uy vọng của Hứa Thanh Tiêu cao quá rồi.
Dù sao theo lý mà nói, chuyện không liên quan đến mình mặc kệ tới đâu thì tới, văn nhân bị đánh, nếu như không báo quan, đám quan sai kia cũng sẽ không ra tay đâu.
Nhưng uy danh của Hứa Thanh Tiêu lớn quá, đã được thổi phồng thành thiên hạ đệ nhất kỳ tài rồi, cộng thêm chuyện mấy năm nay bị phủ Thiên Minh chèn ép. Không dễ gì mới có một Hứa Thanh Tiêu, kết quả phát hiện Hứa Thanh Tiêu bị đánh cho một trận, lúc này phủ Nam Dự có thể không bùng nổ được sao?
Dưới có bách tính bình thường, trên có phu tử đọc sách, nghe thêm tin này đều hừng hừng nổi giận.
Lời đồn khủng khiếp như vậy đấy, cộng thêm việc Hứa Thanh Tiêu quả thật cát bụi dặm trường, khác hoàn toàn với hình tường hằng ngày, lẽ đương nhiên khiến mọi người tưởng tượng hắn bị đánh.
Kết quả châm ngòi pháo rồi, dẫn đầu đám quan sai chính là hai anh em Dương Báo Dương Hổ đem người qua đó, sau đó tới người đọc sách của phủ Nam Dự, bọn họ bây giờ xem Hứa Thanh Tiêu như thần tượng, thấy Hứa Thanh Tiêu bị đánh còn có thể nhịn được sao?
Theo sau chính là bạch tính trong thành, vốn đã không có cảm tình với học sinh của thư viện Thiên Minh, bây giờ ngươi còn dám bắt nạt người đọc sách của phủ Nam Dự bọn ta ư?
Thực sự xem người phủ Nam Dự là một đám người mù sao?
Thế nên trong một chốc chuyện này bèn bùng nổ, hơn nữa bùng nổ một trận cực kì lớn.
Còn thêm vào đó đám học sinh của thư viện Thiên Minh người người đều không chịu phục, bọn họ quả thực không phục Hứa Thanh Tiêu, mặc dù bị Vạn An Quốc dạy dỗ một trận, nhưng không phục vẫn cứ không phục.
Cuối cùng bị đánh càng thảm hơn.
“Đây…”
Hứa Thanh Tiêu hết biết nói gì.
Không phải chỉ là quần áo có chút bẩn thôi sao? Thế mà cũng có thể dấy lên thị phi hả?
Đám người thư viện Thiên Minh, khiến người ta ghét tới vậy hả?
Hứa Thanh Tiêu thực sự không nghĩ tới, bản thân vì vội vã đuổi về cho kịp, làm quần áo dơ chút thế mà bị người ta tưởng tượng thành ra như vậy.
Dẫn đến việc học sinh của thư viện Thiên Minh bị người ta tìm tới đánh.
Thế này có chút li kì rồi đấy.
“Vậy bây giờ nên thế nào mới tốt đây?”
Hứa Thanh Tiêu nhăn mày, đánh người đọc sách không phải chuyện nhỏ, xử lý không tốt có thể bị dính tới luật pháp, hai huynh đệ Dương Báo Dương Hổ có chút quá lỗ mãng rồi.”
“Gia phụ đã phái binh tới trấn áp, theo lý thuyết chắc không vấn đề gì.”
“Đệ đã cử Vương Nho đi giải thích rồi, có điều một số người gặp xui xẻo rồi.”
“Đánh người đọc sách không phải chuyện đùa, phải ngồi đại lao, bất luận là lý do gì.”
“Hứa huynh, hai người cầm đầu bọn họ, huynh có quen biết họ không?”
Lý Hâm hỏi.
“Tên là Dương Báo Dương Hổ phải không? Nếu như là bọn họ, ta đúng thật có quen biết, có mối quan hệ không tệ.”
“Lý đệ, đệ xem thế này được không, bây giờ ta viết một bức thư, đệ giúp ta gửi tới lão viện trưởng của thư viện Thiên Minh.”
“Chuyện này ngu huynh không thể ra mặt, nếu không sẽ càng lúc càng phiền phức.”
Hứa Thanh Tiêu mở lời.
Mặc dù Dương Báo và Dương Hổ hành sự lỗ mãng, nhưng xuất phát điểm là vì hắn, điểm này Hứa Thanh Tiêu biết, bách tích phủ Nam Dự cũng hướng về hắn.
Mặc dù đây là một sự hiểu lầm, nhưng nếu hắn xuất hiện, xin lỗi người của thư viện Thiên Minh, sợ rằng sẽ dẫn đến nhiều tình huống phản cảm.
Học sinh của thư viện Thiên Minh cũng chẳng tốt lành gì, vô duyên vô cớ chạy tới đây tìm hắn, nói cho cùng cũng vì muốn đạp lên hắn để thượng vị, bị đánh cũng đáng đời.
Nhưng lão viện trưởng của thư viện Thiên Minh không giống vậy, là bậc Chính Nho hàng thật giá thật, thế nên Hứa Thanh Tiêu viết một bức thư xin lỗi không có vấn đề gì.
Ra mặt không thể, làm tinh thần của mọi người nguội lạnh không tốt, để cục diện hiện tại tiếp tục thế này càng không tốt, lỡ như khiến hai phủ lật mặt với nhau, vậy thì tội nặng quá rồi.
“Được, đệ lập tức cử người đi làm.”
Lý Hâm đồng ý ngay.
Hứa Thanh Tiêu cũng không nhiều lời, đi luôn vào trong phòng, mở ra một trang giấy thư, Lý Hâm đứng bên cạnh mài mực.
Đợi sau khi mực được mài ra, Hứa Thanh Tiêu bắt đầu viết ngay.
Ý tứ đại khái chính là xong.
Giải thích mọi chuyện rõ ràng, mong đối phương có thể hiểu cho, tha thứ cho tấm lòng của bách tính, cũng tha thứ cho mấy vị quan sai, thời gian này hắn đang đọc sách thánh hiền, không muốn ra mặt, không phải không muốn gặp gỡ, đợi qua mấy ngày nữa toà nhà mới của Nam Dự xây xong, sẽ tới gặp gỡ nhận lỗi.
Viết xong, Hứa Thanh Tiêu chỉnh sửa lại bì thư, đưa Lý Hâm giúp hắn gửi đi.
Đồng thời nhờ Lý Hâm truyền lời tới phủ quân một tiếng, cố hết sức không xử phạt mấy người quan sai kia.
Lý Hâm gật đầu, cầm bức thư bèn rời đi, trông cực kì gấp gáp.
Mà sau khi mắt thấy Lý Hâm rời đi, Hứa Thanh Tiêu cảm thấy có chút phiền lòng.
Bất kể nghĩ thế nào, đều không ngờ tới có thể dấy lên một chuyện thế này.
Xem ra sau này vẫn phải để ý hình tượng một chút, tránh để người khác hiểu nhầm.
Cứ vậy đi.
Mãi đến giờ Tý.
Hứa Thanh Tiêu ở trong viện yên lặng chờ đợi.
Xảy ra chuyện như vậy hắn không có tâm trạng đọc sách, muốn tìm một người ra ngoài nghe ngóng tin tức, lại sợ truyền ra lời đồn khác, thế nên đành yên lặng chờ đợi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất