Chương 170: Công Bố Phủ Thí, Lâu Yến Nam Dự (1)
Không phải Hứa Thanh Tiêu không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Mà chuyện này quả thật không thể nghiêm trọng hơn tưởng tượng nhiều như vậy được.
Đám người quan sai võ phu này vì cảm thấy bất bình cho hắn, đánh cho đám học sinh của thư viện Thiên Minh một trận.
Nói nhẹ đi, chẳng qua là một cuộc hiểu nhầm, hắn đã đích thân xin lỗi được chưa? Nếu còn chưa vừa lòng, phạt họ vài trượng hình, bồi thường thêm chút ngân lượng, số ngân lượng này hắn tìm người để mượn dùng, cũng không thành vấn đề.
Nếu nói nặng đi, về vấn đề cấp bậc đối lập nhau, từ xưa tới nay người đọc sách thân phận cao quý, quan sai võ phu đánh người đọc sách, chuyện này đúng thật không thể chối, là mâu thuẫn giai cấp, đày đi ngàn dặm cũng xem như hợp tình hợp lý đi.
Nhưng lấy từng chuyện ra phân tích, chuyện này không phải chuyện gì mang tính tổ chức, tính toán trước hay mang tính đối đầu gì cả, hoàn toàn chỉ là do hiểu nhầm.
Ngươi có thể nghiêm phạt, nhưng cũng không thể tuyệt đối như vậy được, giống với việc vô ý làm chết người và cố ý giết người, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
Nhưng thái độ và ý tứ của phủ quân bây giờ, khiến Hứa Thanh Tiêu có chút không hiểu.
Nghe thấy lời nghi vấn của Hứa Thanh Tiêu, Lý Quảng Tân cũng không né tránh, nói thẳng ra luôn.
“Thủ Nhân hiền điệt, xem ra chuyện này cậu vẫn chưa nhìn thấu rồi.”
“Chuyện này đã không còn đơn giản là một cuộc mâu thuẫn nữa, cũng không phải cái gọi là sỉ nhục văn nhân nữa, mà liên quan đến chuyện lập ý.”
Lý Quảng Tân lên tiếng, nói ra điểm mấu chốt của việc này.
Lập ý?
Hứa Thanh Tiêu nhăn mày, sao lại thành chuyện liên quan đến lập ý rồi?
Thấy Hứa Thanh Tiêu vẫn chưa hiểu, Lý Quảng Tân tiếp tục nói.
“Thôi vậy, Lý thúc không vòng vo nữa.”
“Chuyện này nếu chỉ có một mình Vạn An Quốc, Vạn tiên sinh đứng phía sau, Lý thúc thực ra vẫn có thể trấn áp được.”
“Nhưng không may là, có một vị Đại Nho cũng tới phủ Nam Dự chúng ta, người này là người thân của một học trò ở thư viện Thiên Minh.”
“Bây giờ cậu đã hiểu chuyện này nghiêm trọng tới mức nào rồi chứ?”
Lý Quảng Tân không giấu nữa, mà nói ra bí mật.
Quả nhiên, lời này vừa nói ra, sắc mặt của Hứa Thanh Tiêu và Lý Hâm cùng thay đổi mất không chế.
Khó trách thân là một phủ quân, lại phải nói ra những lời như vậy, thì ra trên đó còn có một vị Đại Nho khác, nếu không thì người làm quan phụ mẫu, tất nhiên quyền hạn lớn, nhẹ nhàng trấn áp chút chút, cũng nằm trong giới hạn tình lý.
“Phụ thân, một Đại Nho đích thân tới phủ Nam Dự, chỉ vì chuyện này thôi sao?”
Lý Hâm không nhịn được mà lên tiếng hỏi, thế này có chút không hợp lý, một Đại Nho, tương đương với thiên hạ văn nhân chi đạo, ngũ phẩm trở thành Đại Nho, tứ phẩm trở thành thiên địa Đại Nho, bên trên chỉ thiếu chút nữa là đạt được Thánh cảnh rồi.
Thế nên Đại Nho về cơ bản đã chạm đỉnh rồi, cả Đại Nguỵ cũng chỉ có một vị thiên địa Đại Nho, không giống với võ giả luyện võ, vẫn tồn tại những người thuộc hàng nhất phẩm.
Từ xưa tới nay địa vị của Đại Nho đã quá cao rồi.
Có điều khiến Lý Hâm không hiểu rõ là đường đường một vị Đại Nho lại vì một việc thế này mà chuyện bé xé ra to?
Chuyện này có chút không hợp lý quá thể chứ?
“Tất nhiên không phải.”
“Vị Đại Nho này, khẳng định không thể vì một chuyện thế này mà bé xé to.”
“Ông ta thực ra là vì Thủ Nhân hiền điệt đó.”
Lý Quảng Tân mở lời, lời này của ông ta càng khiến hai người mơ mơ hồ hồ không hiểu.
“Vì ta?”
Hứa Thanh Tiêu nhìn Lý Quảng Tân.
“Ừm, vị Đại Nho này, tên là Nghiêm Lỗi, một trong những vị viện trưởng của thư viện Bạch Lộc, lần này tới đây là vì văn chương lập ý.”
Lý Quảng Tân nói ra ngọn ngành nguyên nhân.
“Ta hiểu rồi.”
Lý Quảng Tân nói đến đây, Hứa Thanh Tiêu trong giây lát bèn hiểu ra rồi.
Thư viện Bạch Lộc là một trong tứ đại thư viện của Đại Nguỵ, cũng là thư viện vang danh thiên hạ, lý do vang danh thiên hạ chủ yếu là do nơi đây sinh ra một vị Thánh nhân.
Mà vị Thánh nhân này chính là Chu thánh.
Tất nhiên những người gia nhập thư viện Bạch Lộc, đều tôn sùng Chu Thánh chi ý, coi đây là lập ý của bản thân họ, mà trong đó có một vị Đại Nho càng tôn sùng Chu Thánh.
Hắn viết ra một bản tuyệt thế văn chương, hơn nữa còn là văn chương lập ý, đương nhiên sẽ khiến cho người trong thiên hạ có nhiều nghi kị.
Đặc biệt là đối với người thờ phụng Chu thánh chi ý, càng không chịu được muốn tới tìm hắn, nếu như bản tuyệt thế văn chương này của hắn viết ra để phát huy và kế thừa Chu thánh chi ý, đối với bọn họ là một chuyện tốt.
Thứ nhất có thể lôi kéo, thứ hai có thể học tập theo, từ đó có thể bừng tỉnh giác ngộ.
Nhưng nếu hắn viết một bản lập ý mới, bọn họ cũng có thể kịp lúc ngăn chặn, đồng thời trấn áp xuống.
Chuyện này liên quan tới quá nhiều quá nhiều thứ rồi.
Thế nên, giây phút này Hứa Thanh Tiêu đã hiểu ra.
“Lý thúc, cũng có nghĩa rằng, bất kể là Vạn phu tử của thư viện Thiên Minh hay là vị Đại Nho Nghiêm Lỗi này, bọn họ đều tới tìm cậu, chỉ vì văn chương lập ý.”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
Lời này vừa nói ra, Lý Hâm không nhịn được mà mím môi.
“Thế này không phải rất tốt sao? Nếu như chỉ tới tìm Hứa huynh, mặc kệ văn chương lập ý là cái gì, chỉ cần nói là tuân theo Chu thánh chi ý, xuôi theo tâm trạng của bọn họ, giải quyết mọi chuyện, đến lúc đó đôi bên đều vui vẻ, thế là xong rồi không phải sao?”
Cách nghĩ của Lý Hâm có chút đơn giản.
Nói ra cách này.
Nhưng lời này vừa nói ra, bất kể là Hứa Thanh Tiêu hay Lý Quảng Tân, đều gần như cùng một lúc lên tiếng.
“Không được!”
“Không thể!”
Hai người đồng thanh lên tiếng, phủ định cách làm này.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Nếu như thực sự thừa nhận, văn chương lập ý do hắn viết là kế thừa và phát huy Chu thánh chi ý, vậy thì chuyện này càng khó có thể giải quyết.
Ý của Chu thánh là gì chứ?
Người có ba sáu chín cấp bậc, người đọc sách đứng đầu, tất cả những người còn lại đều là hạ đẳng.
Dưới một lập ý thế này, quan sai võ phu lại hành hung với người đọc sách, là trọng tội, không thể nhân từ.
Thế nên, nếu như ngươi nói mình ủng hộ Chu thánh chi ý, vậy thì ngươi không thể cầu xin cho bọn họ được, đây là ý của Thánh nhân.
Nhưng nếu ngươi nói ngươi không tiếp tục kế thừa Chu thánh chi ý, thế thì phiền phức to rồi.
Có điều việc tốt duy nhất đó chính là có thể ra tay cứu vớt những người này.
Nhưng bản thân hắn sẽ chìm sâu vào một vòng xoáy lớn, có nhảy cũng không nhảy ra được, bản thân chính là thánh nhân, rồi nhảy không ra được, ờ thì có thể chờ chết rồi đó, đương nhiên nếu như chuẩn bị tinh thần xong rồi không sao, ngồi nghe văn nhân trong thiên hạ dùng nước miếng mắng ngươi banh xác thôi.
Mặc kệ thế nhân hiểu nhầm.
Lúc này, Hứa Thanh Tiêu hiểu một cách sâu sắc, tại sao Lý Quảng Tân lại nói như vậy, bảo hắn không được nhúng tay hay tham gia vào.
Đại Nho Nghiêm Lỗi dựa vào chuyện này để lấy cớ, để thăm dò hắn đến cùng.
Đây không phải một âm mưu, mà là một chiêu không có cách giải.
Giờ khắc này, Hứa Thanh Tiêu hiểu được mức độ nghiêm trọng của chuyện này.
Hắn trầm tư không nói, mà Lý Quảng Tân tiếp tục mở lời.
“Chuyện này, đã đi vào thế bí rồi, không chỉ liên quan đến một mình vấn đề lập ý nữa, mà liên quan đến cả quốc pháp.”