Người Chơi Hung Mãnh

Chương 171: Công Bố Phủ Thí, Lâu Yến Nam Dự (2)

Chương 171: Công Bố Phủ Thí, Lâu Yến Nam Dự (2)

“Nói tóm lại, hiền điệt Thủ Nhân, chuyện này cậu quả thật đừng nên dính líu đến.”
“Đám người Dương Báo Dương Hổ, nếu như bị đày ra tới ngàn dặm, ta sẽ tìm người tới để mắt tới bọn họ, đúng là sẽ phải chịu khổ, nhưng nếu may mắn cũng có thể nhặt được cái mạng về.”
Nói đến đây, Lý Quảng Tân vỗ vỗ vai Hứa Thanh Tiêu, xem như một kiểu động viên.
Nhưng lời này nói ra, đến bản thân Lý Quảng Tân còn không tin.
Đày tới ngàn dặm, nhất định sẽ đến nơi nghèo nàn khổ sai, làm khổ sai có mấy người có thể sống đến già? Ngày nào cũng phải lao động vất vả, nếu như làm không tốt còn phải chịu phạt.
Cho dù nói tìm người lôi kéo chút quan hệ, nhưng loại quan hệ này cũng không thể dựa vào được, mới đầu còn có thể cho qua hoặc để mắt tới một vài cái, nhưng lâu ngày trôi qua, nên thế nào thì về thế ấy.
Thế nên bị đày chỉ có thể nhận một cái chết dai dẳng kéo dài mà thôi.
“Đa ta Lý thúc chỉ điểm.”
Hứa Thanh Tiêu trả lời một câu, nhưng rõ ràng hắn đang tâm sự trùng trùng, còn đang suy nghĩ về chuyện này.
“Thực ra cũng không phải không có cơ hội để cứu vãn, cứ thế này đợi qua vài ngày, vào ngày lâu yến, đích thân ta cầu xin đối phương, có thể sẽ còn cơ hội lật ngược tình thế, xin được chuyển thành giam giữ mười năm.”
Lý Quảng Tân chầm chậm an ủi một câu.
Để Hứa Thanh Tiêu an tâm hơn một chút.
Mà Hứa Thanh Tiêu gật đầu nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Sắc trời không còn sớm nữa.
Hứa Thanh Tiêu cáo lui, Lý Hâm tiễn Hứa Thanh Tiêu về tới phòng, sau đó lại một lần nữa quay lại.
Một lần nữa gặp được phụ thân mình, Lý Hâm nhịn không được mà lên tiếng.
“Phụ thân, chuyện này, thực sự không còn cơ hội cứu vãn nữa sao?”
“Hài nhi biết rõ ý nguyện của Hứa huynh, huynh ấy là người trượng nghĩa, nhân nghĩa vô song, không thể thấy chết mà không cứu.”
Lý Hâm hỏi.
Trong đại đường.
Lý Quảng Tân lắc đầu, lúc Hứa Thanh Tiêu ở đây, ông ta không dám nói quá quyết tuyệt.
Nhưng bây giờ đối mặt với con trai mình, Lý Quảng Tân nói thẳng.
“Chuyện này, dây dưa dính líu quá nhiều, lập ý văn nhân, từ xưa tới nay là điều cấm kị.”
“Hứa Thanh Tiêu quả thật là đại tài, nhưng con nhất định phải khuyên can cậu ấy cho tốt, tới điểm rồi thì phải dừng, nói vài câu thuận tai là được, cũng xem như tận tình tận nghĩa.”
“Nếu không, sẽ gây ra lỗi lầm lớn, đến lúc đó cậu ấy sẽ phải đón lấy phiền phức thực sự, văn nhân trong thiên hạ Cửu Thành sẽ xem cậu ấy như kẻ địch, con đường bước vào triều đình sẽ càng nhiêu gian nan hơn.”
“Nhớ kĩ chưa?”
Lý Quảng Tân nói vậy, để con trai mình trong vòng mấy ngày này khuyên can Hứa Thanh Tiêu, không được hành động liều lĩnh.
“Hài nhi hiểu rồi, nhưng…nếu Hứa huynh vẫn muốn kiên trì như cũ, vậy phải làm sao đây ạ?”
Lý Hâm hỏi.
Câu này còn có một ý nghĩa khác.
Ý nghĩa rất đơn giản, nếu như Hứa Thanh Tiêu nhất định muốn kiên trì, có thể sẽ đắc tội với văn nhân trong thiên hạ, vậy thì hắn có cần phải tiếp xúc thân cận với Hứa Thanh Tiêu thế này nữa không.
Liệu có ảnh hưởng tới con đường làm quan của phụ thân hắn không?
“Con có ý gì?”
Lý Quảng Tân hiểu ngay ý của hắn, ông ta nhìn về phía con trai mình, hỏi như vậy.
“Ý của con rất đơn giản, Hứa huynh là người trượng nghĩa, phẩm hạnh cao thượng, nếu như Hứa huynh đắc tội với văn nhân trong thiên hạ, con vẫn nguyện lòng trở thành bạn với Hứa huynh.”
“Nhưng con sợ, sẽ ảnh hưởng tới con đường làm quan của phụ thân, nếu như vậy là bất hiếu, trong chốc lát con thực sự không biết nên chọn thế nào.”
Lý Hâm nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Hắn rất coi trọng Hứa Thanh Tiêu, đặc biệt là việc Hứa Thanh Tiêu tình nguyện vì những quan sai võ phu kia mà ra mặt giúp đỡ, chỉ điểm này đã khiến hắn vô cùng khâm phục.
Người như vậy, nếu như kết giao, sẽ trở thành bằng hữu thực sự, giúp đỡ lẫn nhau.
Nghe thấy lời này của Lý Hâm, Lý Quảng Tân yên lặng một lúc.
Cuối cùng thở dài một hơi.
“Nếu như thực sự như vậy, tuỳ theo ý con là được.”
“Hứa Thanh Tiêu người này, đúng thật là một đại tài hiếm thấy, đã có tài hoa, lại có phẩm tính như vậy, trước đây ta cảm thấy thành tựu của cậu ấy trong tương lại có thể là Đại Nho, nhưng bây giờ nhìn lại, ít nhất cũng phải là Thiên địa Đại Nho.”
“Nhưng nên khuyên can vẫn phải khuyên can, tận lực tránh việc đi tới con đường đó.”
Lý Quảng Tân không nói thêm gì nữa.
Ông ta ủng hộ Lý Hâm.
“Dạ, đa tạ phụ thân.”
Lý Hâm hành lễ, sau đó rời đi.
Sau khi Lý Hâm rời đi, Lý Quảng Tân thở dài thườn thượt một hơi.
Nhìn về ánh trăng ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ tới điều gì.
Cứ như vậy.
Hai ngày liên tiếp.
Chuyện một vị Đại Nho tới phủ Nam Dự được truyền đi, trong chốc lát, toàn bộ phủ Nam Dự đều vừa chấn động lại vừa ngạc nhiên.
Sau đó quan binh của phủ Nam Dự bắt đầu đi điều tra từng hộ dân.
Những người tham gia vào cuộc ẩu đả hai ngày trước, không một ai trốn thoát bất luận là già trẻ gái trai.
Hai ngày này phủ Nam Dự có thể nói là lòng người hoảng loạn, nhưng nhiều hơn vẫn là ấm ức.
Rốt cuộc do người đọc sách ngoại thành chạy tới đây đâm chọc không thành, lại vì một chuyện hiểu lầm, mà chuyện bé xé to, tới tới lui lui bắt hơn ba bốn trăm người.
Trong đó có không ít người vô tội.
Nhưng người dân không liên quan tới quan đấu, những bách tính kia chỉ có thể ngồi đợi tin tức, không dám làm liều, chẳng qua dân gian cực kì phẫn nộ.
Điều may là bách tính đều nghe lời, Hứa Thanh Tiêu đích thân tới đại lao, đồng ý chuyện cứu người rồi.
Thế nên mặc dù có chút giận dữ, nhưng vẫn còn cái gọi là đặt hy vọng lên trên người Hứa Thanh Tiêu.
Cứ như vậy, lại qua hai ngày sau.
Quan binh phủ Nam Dự vẫn tiếp tục tìm người như trước, hơn nữa còn nghiêm ngặt hơn một chút so với hai ngày trước.
Trước đây chỉ bắt người tham gia, bây giờ đến những người đứng xem cũng bắt nốt, cùng một số bách tính lan truyền tin đồn đi cũng dần dần bị bắt lại, có một số ít người được thả ra, bởi vì quả thật họ vô tội.
Cả phủ Nam Dự có thể gọi là lòng người hoang mang.
Nhưng đối với học sinh của thư viện Thiên Minh mà nói, lại là những ngày toàn tin vui, thậm chí còn có tên học sinh hóng hớt tới mức bị quan binh bắt đi, thế mà vẫn vỗ tay cười lớn.
Cũng khiến cho người dân nổi giận.
Chẳng qua giận thì giận, mà không có ai dám ra tay.
Kinh nghiệm đi trước vẫn còn đang treo trước mắt, còn ai dám ra tay với người đọc sách nữa?
Có tức.
Cũng chỉ có thể nhịn mà thôi.
Mà chính vào ngày này.
Vào năm Võ Xương Đại Nguỵ, phủ thí lần đầu tiên cũng chính thức được công bố kết quả.
Không có gì nghi ngờ, người đứng đầu là Hứa Thanh Tiêu.
So với sự náo nhiệt ở các phủ thành khác trên Đại Nguỵ.
Phủ Nam Dự lại có chút yên tĩnh.
Cũng như vậy, vào chính ngày hôm nay.
Lâu yến phủ Nam Dự, cũng đang được chuẩn bị, lâu yến tiếp đãi tất cả phu tử văn nhân bản địa, cùng với tất cả các vị quan viên.
Chỉ là không ít người đều biết.
Lâu yến ngày hôm nay, sợ rằng sẽ ồn ào không ít chuyện thị phi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất