Chương 184: Khiêu Chiến Đại Nho, Tri Hành Hợp Nhất, Hứa Thanh Tiêu Lập Ý, Nam Dự Rung Trời (4)
Ông ta nổi giận nói.
Đã đến lúc này rồi mà tên này còn gây phiền phức cho Hứa Thanh Tiêu?
Đầu óc ngươi có phải là có vấn đề gì rồi hay không? Ngươi thật sự không sợ mình làm chuyện càng to thêm hay sao?
Vạn An Quốc lập tức ngăn lại.
Nhưng mà vẫn chậm.
“Ồ.”
“Hay cho một Nghiêm huynh.”
“Hay cho một câu làm bẩn mắt.”
“Hay cho một tên cháu trai của đại Nho.”
“Nghiêm nho, chuyện hôm nay tất cả mọi người đều thông cảm, nhưng ta thì sẽ không.”
“Ngài nói theo lẽ công bằng nhưng lại bao che cho cháu trai, tuy đây chỉ là một chuyện nhỏ nhưng lại có liên quan đến thánh ý. Chu thánh lập ngôn, quân tử nghiêm pháp, quân tử vô tư, quân tử nhân ái.”
“Nghiêm pháp của Nghiêm nho, học sinh lĩnh giáo.”
“Nhưng mà quân tử vô tư, Nghiêm nho lại không làm được.”
“Về phần quân tử nhân ái, học sinh suy tư hồi lâu chỉ thấy đây là nghiêm khắc cứng nhắc, chẳng có nửa phần nhân ái.”
“Học sinh xin hỏi.”
“Danh xưng đại Nho của tiên sinh là do người ở đâu phong vậy?”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, ngôn từ sắc bén.
Không phải ngươi tuân theo ý của Chu thánh sao?
Quân tử nghiêm pháp, quân tử vô tư, quân tử nhân ái, ngoại trừ nghiêm pháp ra, ngươi còn làm được cái gì?
Nhưng câu nói này vừa nói ra, cả sảnh đường hoàn toàn khiếp sợ.
Đại nho là cái gì?
Là thiên địa thụ phong, là Nho đạo Ngũ phẩm.
Sao có thể do ai phong được?
Cho dù Hoàng đế Đại Ngụy có sắc phong ngươi làm đại Nho đi chăng nữa nhưng mà thiên địa không đồng ý thì chính là không đồng ý.
Mà câu nói này của Hứa Thanh Tiêu lại mang thep ý nghĩa châm chọc quá lớn.
Nếu như nói trước đó là vạch mặt vậy thì bây giờ đã không còn gọi là vạch mặt nữa mà chính là chỉ vào mũi Nghiêm Lỗi mà mắng.
Ngươi không xứng làm đại Nho.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi quả nhiên là cuồng vọng.”
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi đừng có ăn nói lung tung.”
“Hứa Thanh Tiêu, không thể ăn nói bậy bạ được.”
“Ngươi quả nhiên là bất chấp vương pháp, không tuân theo đại Nho.”
“Đại Nho là do thiên địa thụ phong, những lời này của ngươi chính là không tuân theo Nho đạo, không tôn kính thượng thiên, lại càng là sỉ nhục Thánh nhân.”
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi quá cuồng vọng.”
Giờ khắc này, tiếng nói vang lên khắp sảnh đường, tại thời điểm này, cho dù là Lý Quảng Tân, Mộ Nam Bình hay Vạn An Quốc đều không nhịn được mà mở miệng. Bọn họ không răn dạy Hứa Thanh Tiêu mà là muốn bảo Hứa Thanh Tiêu đừng ăn nói hồ đồ thêm nữa.
Duy chỉ có đám học sinh của thư viện Thiên Minh là từng người từng người một bắt lấy cơ hội rồi điên cuồng công kích.
Nhưng lúc này, Hứa Thanh Tiêu lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lại.
Đám học sinh kia lập tức im bặt, không dám ồn ào thêm gì.
Chỉ vì ánh mắt này của Hứa Thanh Tiêu đã hù dọa được bọn họ.
Không hiểu sao, bọn họ lại có một loại cảm giác rằng nếu như bọn họ nói thêm câu nào nữa thì Hứa Thanh Tiêu chắc chắn sẽ động thủ đánh bọn họ luôn.
Tất cả mọi người mở miệng.
Nhưng chỉ có duy nhất một mình Nghiêm Lỗi là không lên tiếng. Ông ta chỉ ngồi ngay chỗ đó nhưng lại tản mát ra uy nghiêm ngập trời.
“Hay! Hay cho một câu quân tử nghiêm pháp! Quân tử vô tư! Quân tử nhân ái!”
“Vậy ta hỏi ngươi, thân là người đọc sách, ngươi đang nghiêm pháp? Ngươi đang vô tư? Ngươi đang nhân ái đó sao?”
“Ngươi cầu xin thay cho mấy tên ác ôn, xem kỷ cương không ra gì, cái này gọi là nghiêm pháp?”
“Ngươi dữ dội như vậy chỉ vì bọn họ đã ra mặt giúp ngươi, làm ngươi khó mà an tâm, đây chính là vô tư?”
“Ngươi hùng hổ dọa người, từng bước ép sát, đây chính là nhân ái?”
“Lão phu muốn hỏi ngươi một chút, ngươi vậy mà cũng xưng là người đọc sách hay sao?”
Nghiêm Lỗi cũng không giận dữ mà là dùng những lời của Hứa Thanh Tiêu để phản bác lại Hứa Thanh Tiêu.
Ngươi nói ta không nghiêm pháp? Không vô tư? Không nhân ái?
Vậy còn ngươi?
Chính ngươi cũng làm không được, vậy thì không cần phải nói tiếp nữa.
Ta có phải là đại Nho hay không thì có thiên địa làm chứng, nếu như ngươi trả lời không được vậy thì đừng nói thêm gì nữa cả.
Chỉ đổi lại được bốn chữ chính là:
Cố tình gây sự.
Đại Nho không hổ là đại Nho, dùng chính lời nói của Hứa Thanh Tiêu để phản bác lại Hứa Thanh Tiêu.
Lại một lần nữa dồn Hứa Thanh Tiêu vào bước đường cùng.
Tất cả mọi người đều thở dài. Theo bọn hắn nghĩ, Hứa Thanh Tiêu lỗ mãng quá rồi, chỉ vì một chút tức giận nhất thời mà lại dẫn tới những phiền phức như thế.
Nhưng đối mặt với những câu hỏi dồn ép sát sao như vậy.
Hứa Thanh Tiêu cũng không cảm thấy có bất kỳ sự bối rối gì mà ngược lại, hắn vô cùng bình tĩnh nói:
“Tất nhiên Hứa mỗ đây là người đọc sách.”
Lời này vừa thốt ra, Nghiêm Lỗi lại lập tức mở miệng.
“Trong mắt không có pháp luật, không có nhân ái lại càng không có sự vô tư của quân tử, vậy mà ngươi cũng có thể tự xưng mình là người đọc sách được ư? Đây mà tính là người đọc sách gì chứ? Ngươi đọc sách gì chứ?”
Nghiêm Lỗi hỏi.
Còn Hứa Thanh Tiêu thì chỉ lắc đầu rồi nhìn về phía Nghiêm Lỗi.
“Các hạ không cần phải nhắc lại những lời mà Hứa mỗ vừa nói.”
“Hứa mỗ biết ngươi muốn hỏi cái gì.”
“Đến bước này rồi, các hạ vẫn muốn hỏi cho ra trong buổi thi phủ, văn chương mà ta viết là văn chương như thế nào? Có đúng không?”
Hứa Thanh Tiêu không ngốc, ông ta biết được Nghiêm Lỗi đang có ý gì, ông ta cứ hỏi tới hỏi lui, từng bước ép sát, là vì cái gì?
Kỳ thật vẫn chỉ là vì văn chương lập ý.
Một vị đại Nho, làm sao lại tức giận thế này.
Lại làm sao chỉ vì một chuyện như này mà tức giận chứ?
Tất cả đều nằm trong dự tính của ông ta.
Ông ta ép bức mình, làm cho mình nói ra chân tướng trong cơn tức giận.
Hứa Thanh Tiêu biết hết.
Chỉ là ông ta muốn đào hố cho hắn, Hứa Thanh Tiêu hắn đây cũng chẳng đồng ý nhảy vào.
Nhưng mà cái bẫy này đến cuối cùng có phải sẽ giống như lòng Nghiêm Lỗi muốn hay không, chuyện này còn chưa chắc đâu.
Nghiêm Lỗi không nói gì nữa.
Hứa Thanh Tiêu thở dài.
Sau đó nhìn về phía Nghiêm Lỗi nói:
“Mấy ngày nay Hứa mỗ vẫn luôn suy nghĩ cuối cùng là có nên nói ra hay không.”
“Cho đến hôm nay, khi có một người phụ nữ chạy đến trước mặt Hứa mỗ, mang theo người nhà nằm rạp khóc rống trên mặt đất kêu rên thì Hứa mỗ đã hạ quyết tâm.”
“Luật pháp nghiêm minh, Hứa mỗ biết.”
“Pháp bất dung tình, Hứa mỗ cũng biết.”
“Nhưng mà mọi chuyện đều có thứ gọi là ý định ban đầu và không phải ý định ban đầu.”
“Tội lỗi lớn, trừng phạt nhỏ, khoan hậu mà nhân từ, đây chính là đạo lý của quân tử.”
“Nghiêm nho.”
“Ở buổi thi phủ, Hứa Thanh Tiêu ta đúng thật là đã lập ý văn chương.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, Nghiêm Lỗi bày kế cho đến giờ cũng chính là vì cái này.
Hắn nói ra như vậy cũng không phải là do hắn bị lừa rồi.
Mà là do hắn cam tâm tình nguyện nói ra.
Hắn nói ra vì bản thân mình.
Cũng là vì minh ý mà nói.