Chương 185: Khiêu Chiến Đại Nho, Tri Hành Hợp Nhất, Hứa Thanh Tiêu Lập Ý, Nam Dự Rung Trời (5)
Lời này nói ra, ngay tức khắc làm cho đám người ở đây hoàn toàn chấn kinh.
Có rất nhiều lời đồn về chuyện Hứa Thanh Tiêu lập ý văn chương, nhưng lời đồn đại lưu truyền nhất chính là văn chương của hắn cũng không phải là đã lập ý mà đó chính là kế sách an quốc, là bệ hạ đã cố ý giấu diếm.
Nhưng cuối cùng đó có phải là sự thật hay không thì không ai biết được.
Nguyên kiện tuyệt thế văn chương đã được phong lại đặt ở Văn cung Đại Ngụy, những bản sao chép cũng được phong lại ở trong hoàng cung. Thánh chỉ hạ xuống, không cho phép bất kỳ kẻ nào được đọc, cho dù có là đại Nho thì cũng không được đọc.
Cho dù Trần Tâm đại Nho là người hộ tống nhưng trước khi chưa mang đến trước mặt bệ hạ thì bọn họ cũng không thể quan sát.
Cho nên văn nhân trong thiên hạ rất hiếu kì.
Bây giờ chính miệng Hứa Thanh Tiêu thừa nhận là mình đã viết ra văn chương lập ý, cả sảnh đường đột nhiên xôn xao hẳn lên.
“Lập ý thế nào?”
Nghiêm Lỗi mở miệng, ông ta hỏi Hứa Thanh Tiêu, ánh mắt cũng rơi vào trên người Hứa Thanh Tiêu.
“Ý mới.”
Hứa Thanh Tiêu hờ hững mở miệng.
Hai chữ này làm văn nhân cả sảnh đường kinh ngạc không thôi.
Bọn họ cũng không ngờ tới văn chương lập ý của Hứa Thanh Tiêu vậy mà lại là ý mới.
Văn đàn thiên hạ… Có lẽ sắp đại loạn rồi.
Lập ý không khó, nhưng muốn được thiên địa tán thành thì lại là một chuyện rất khó khăn.
“Ý mới như thế nào?”
Nghiêm Lỗi hít sâu một hơi, thân là đại Nho, ở thời điểm này, ông ta cũng không nhịn được mà run rẩy.
“Tri hành hợp nhất!”
Hứa Thanh Tiêu chậm rãi mở miệng.
Nói ra ý mới của hắn.
Ầm ầm.
Cũng vào lúc này, sấm chớp nổi lên giữa ban ngày.
Tiếng sấm kinh khủng nổ vang lên.
Làm cho tất cả mọi người ở đây đều rung động.
“Thế nào gọi là Tri hành hợp nhất?”
Nghiêm Lỗi nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, trong mắt ông ta đều là lãnh ý.
Ông ta tôn thờ ý của Chu thánh.
Cho nên trong mắt không dung được những ý mới khác.
Ông ta hỏi Hứa Thanh Tiêu, muốn tìm ra sơ hở, trước khi lập ý này chưa truyền ra ngoài thì liền lập tức bóp chết nó từ trong trứng nước.
Hứa Thanh Tiêu biết ý đồ của ông ta.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng không sợ.
Bởi vì Tri hành hợp nhất chính là trời sinh để lật đổ lý luận ‘tồn thiên lý, diệt nhân dục’ (vứt bỏ tư dục để giữ Thiên lý).
“Nói!”
“Thế nào gọi là Tri hành hợp nhất?”
Nghiêm Lỗi lại hỏi lần nữa.
Không chỉ ông ta mà tất cả mọi người ở đây ai cũng đều tò mò. Bọn họ không hiểu Tri hành hợp nhất của Hứa Thanh Tiêu có nghĩa gì.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại trầm mặc không nói.
“Hứa Thanh Tiêu, Nghiêm nho đang hỏi ngươi đó, sao ngươi không trả lời?”
“Cái gì gọi là Tri hành hợp nhất, chẳng lẽ ngươi vừa mới bịa ra?”
“Nghe cũng nghe không hiểu, lập ý như thế làm sao tuyệt thế được?”
Một vài âm thanh ồn ào lại vang lên.
Vẫn là đám học sinh của thư viện Thiên Minh.
Bọn hắn ý vào đại Nho Nghiêm Lỗi, vẫn còn dám khiêu khích Hứa Thanh Tiêu như trước.
Mà giờ khắc này.
Hứa Thanh Tiêu xoay người lại, đưa mắt nhìn về phía đám người bọn họ, sau đó lại mở miệng nói:
“Cái gọi là Tri hành hợp nhất, chính là phàm là những điều mình biết, thì mình phải làm.”
“Thấy những chuyện bất công, nếu như cảm thấy có thể ra tay giúp đỡ thì sẽ giúp.”
“Nếu như cảm thấy không thể ra tay giúp đỡ được vậy thì sẽ không giúp.”
“Nhìn thấy đám tiểu nhân quấy phá, nếu thấy có thể đánh thì sẽ đánh liền.”
“Cảm thấy không thể đánh vậy thì không đánh nữa.”
“Nhưng bây giờ, ta cảm thấy có thể đánh.”
“Vậy thì ta sẽ đánh.”
Hứa Thanh Tiêu trực tiếp nhảy xuống đình.
Mỗi câu mỗi chữ của hắn đều đang được tất cả mọi người chú ý.
Ngay từ đầu bọn họ vẫn còn nghiêm túc nghe Hứa Thanh Tiêu trình bày, xem thế nào gọi là Tri hành hợp nhất.
Nhưng sau một khắc.
Một cảnh tượng làm cho tất cả mọi người đều hoảng sợ ngây người xuất hiện.
Ầm!
Một học sinh của thư viện Thiên Minh bị Hứa Thanh Tiêu dùng một tay đập bay.
Ầm.
Lại một tên đệ tử bị Hứa Thanh Tiêu dùng một quyền đánh lùi hơn mấy bước, Hứa Thanh Tiêu vẫn còn thủ hạ lưu tình, nếu không thì một quyền này cũng đủ để đánh chết bọn họ.
Ầm, ầm, ầm!
Dường như chỉ trong nháy mắt, bốn năm tên học sinh của thư viện Thiên Minh đã bị Hứa Thanh Tiêu đối mặt đánh bay.
Người người bị gãy cả răng, có người bị đánh gãy xương sườn, còn có người bị đánh đến nổi mặt mũi bầm dập.
Trong phút chốc, tiếng kêu thảm thiết vang lên chập chùng, làm gì có ai nghĩ tới Hứa Thanh Tiêu lại dám ra tay đánh người đâu.
Cũng không ai nghĩ tới cái gọi là Tri hành hợp nhất chính là suy nghĩ đi đôi với hành động.
Cái gì gọi là Tri hành hợp nhất?
Dưới tình huống hiểu rõ đạp đức, hiểu rõ pháp luật, vẫn tuân theo ý nghĩ trong lòng mình.
“Đã biết thì phải làm.”
Đơn giản vô cùng nhưng lại tràn ngập vô số triết lý.
Hứa Thanh Tiêu dùng phương pháp đơn giản nhất để trình bày Thánh nhân lập ý này.
Chỉ khổ cho đám học sinh của thư viện Thiên Minh.
Chẳng qua trong mắt Hứa Thanh Tiêu, những người này đều là đáng đời, hắn đã muốn đánh bọn họ từ lâu.
Từ bên dưới lâu yến Hứa Thanh Tiêu đã biết những người này sinh ra oán hận với mình, bất luận là mình làm gì thì bọn họ đều sẽ mang theo thành kiến.
Cũng như vây, bất luận là mình nói ra đạo lý gì thì bọn họ cũng không chịu nghe.
Nếu như lời hay ngươi không thèm nghe.
Vậy thì Hứa Thanh Tiêu ta sẽ đánh.
Đánh cho tới khi bọn họ nghe mới thôi.
“Nghiêm nho, cứu ta.”
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi quả nhiên làm càn, ngươi, ngươi, ngươi không được qua đây.”
“Hứa huynh, trước đó là do ta lỗ mãng, nói năng lung tung, Hứa huynh ngươi đừng có đánh ta, ta yếu đuối lắm.”
Tiếng kêu vang lên thảm thiết lại kịch liệt vô cùng, đám học sinh của thư viện Thiên Minh bị đánh đến nổi vô cùng thê thảm.
Hứa Thanh Tiêu là ai?
Võ giả cửu phẩm.
Đại Nhật Thánh thể.
Đánh một đám người đọc sách tay trói gà không chặt còn không phải như đang chơi đùa hay sao?
“Làm càn!”
Vào thời khắc này, Vạn An Quốc cũng tức giận đứng dậy mắng mỏ. Trước đó có nói gì cũng không sao hết, nhưng động thủ đánh người chính là điều tối kỵ.
“Vạn phu tử, Hứa mỗ khuyên ngài nên ăn nói cẩn thận!”
Hứa Thanh Tiêu lạnh lùng nhìn về phía Vạn An Quốc.
Mặc dù Vạn An Quốc không nhắm vào mình nhưng ông ta lại để mặc cho học sinh trong thư viện làm xằng làm bậy, vậy là đã sai, nể mặt vừa rồi Vạn An Quốc có giúp mình, Hứa Thanh Tiêu không ra tay với ông nhưng nếu ông lại nói tiếp thì hắn cũng sẽ đánh y như vậy.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi đúng là điên rồi.”
Nghiêm Lỗi lại đứng dậy một lần nữa. ông ta không nghĩ tới Hứa Thanh Tiêu vậy mà lại dám hành hung trước mặt mọi người, quả thật là không nghe lời Thánh nhân, sỉ nhục mặt mũi người đọc sách.
“Nghiêm Lỗi!”
“Ngươi tuân theo ý của Chu thánh nhưng lại cứng nhắc như khúc gỗ, gọi là hủ nho cũng không sai.”
“Nếu như ngươi còn dám kêu gào thêm một câu nào thì Hứa mỗ ta cũng sẽ đánh ngươi giống y như vậy.”