Chương 194: Triều Đình Chi Tranh, Tranh Đấu Kịch Liệt, Ba Ngày Minh Ý, Quyết Định Sinh Tử (1)
“Mặc dù Nghiêm Lỗi có hơi quá đáng như mà dù sao thì ông ta cũng là đại Nho, là tiền bối văn đạo, năm trăm năm sau có lẽ còn được thế nhân xưng là tiền hiền, thiên văn chương của tên Hứa Thanh Tiêu này đang có ý diệt ông ta, hủy diệt thanh danh của ông ta!”
“Hay cho một câu như chuột có da, hay cho một câu như chuột có răng, hay cho một câu như chuột có thân thể. Ba câu nói này cũng đủ để đóng chặt Nghiêm Lỗi vào chiếc cái trụ sỉ nhục, Hứa Thanh Tiêu, cuồng! Quá cuồng!”
Từng trận tức giận vang lên.
Ngay từ đầu khi mọi người vừa nghe văn chương của Nghiêm Lỗi thì chỉ cảm thấy Hứa Thanh Tiêu đang nhục mạ Thánh nhân, có hơi cuồng vọng nhưng cũng không thật sự tức giận.
Nhưng khi áng văn chương này xuất hiện thì đám người đã hoàn toàn không nhịn được nữa.
Nghiêm Lỗi là đại Nho.
Cả đám bọn họ cũng là đại Nho.
Hơn nữa lại còn giống nhau, bọn họ tôn sùng Chu thánh thành mục tiêu sống cuối cùng, cũng chính là người trong một mạch, nho sinh cùng một ý.
Quan hệ giữa bọn họ với nhau đã tốt sẵn rồi, mà thiên văn chương này của Hứa Thanh Tiêu thì lại quá mức kịch liệt, thư sinh trong giới dám giận dữ mắng chửi đại Nho, đúng là muốn tạo phản mà!
“Người đâu, viết ra một đạo văn chỉ mang đến phủ Nam Dự cho ta, bảo Phủ quân phủ Nam Dự truy nã Hứa Thanh Tiêu, cuồng sinh như thế làm cho nhân thần đều tức giận, nếu như không bắt hắn ta vào ngục thì văn nhân trong thiên hạ đều sẽ không phục.”
Có đại Nho mở miệng, muốn thảo ra một đạo ý chỉ Văn cung, bắt Hứa Thanh Tiêu lại. Đây là chuyện nội bộ của văn nhân, cho nên bọn họ có quyền được viết chỉ, nếu như đổi lại là người khác thì bọn họ sẽ chẳng có cái quyền này.
Nhưng mà, vào lúc này.
Một âm thanh lại vang lên.
“Báo! Các vị đại Nho, phủ Nam Dự phát sinh dân oán, cả phủ đều huyên náo, bách tính toàn thành cùng nhau ùa ra đường phố, phủ Nam Dự khẩn cấp tăng năm vạn binh.”
Một tin tức truyền vào trong Văn cung Đại Ngụy.
Các vị đại Nho vốn còn đang tức giận bất bình, vào thời khắc này, sắc mặt của bọn họ thay đổi trong nháy mắt.
Dân oán, ùa ra phố.
Đây cũng không phải là chuyện nhỏ, nhất là đối với một quốc gia mà nói, dân oán sinh biến, nếu như không khống chế tốt thì sẽ nuôi dưỡng ra tai họa ngập trời.
“Hứa Thanh Tiêu quả nhiên là một mầm tai họa, dám giận dữ mắng chửi đại Nho, còn dẫn đến dân oán, xem ra không cần ta tự ra tay thì hắn cũng sắp bởi vì chuyện này mà phải trả giá đắt rồi.”
Có giọng nói vang lên, ngữ khí lại càng thêm phẫn nộ, cho rằng những tiếng dân oán kia đều là do Hứa Thanh Tiêu mà ra.
Nhưng mà sau một khắc, âm thanh của người kia lại vang lên.
“Không phải...”
“Hồi đại Nho, nguyên nhân sinh ra dân oán ở phủ Nam Dự là do Hứa Thanh Tiêu không làm gì sai, dân chúng ra đường để giải oan cho Hứa Thanh Tiêu, bây giờ phủ Nam Dự đang cực kỳ oán giận.”
“Thiên Cơ đài đã truyền tin tức đến, dân oán như thế, không thể xem thường. Phủ quân phủ Nam Dự là Lý Quảng Tân đã đốt hương dâng sớ đến, mong các vị đại Nho xem qua.”
Người đến thông báo không dám oán giận đại Nho, nhưng mà sự thật thì đúng là như vậy, hắn lại không thể không nói.
Lời vừa nói ra.
Tất cả các nho sinh bên trong Văn Cung đều ngây ngẩn cả người.
Dân oán là do tán dương Hứa Thanh Tiêu? Bọn họ làm vậy đều là vì muốn giải oan cho Hứa Thanh Tiêu?
“Tập trung tại Văn Cung.”
Cũng vào lúc này, một đạo âm thanh to lớn vang lên, truyền khắp cả tòa Văn cung, trong chốc lát, tất cả nho sinh trong Văn cung đều khởi hành, bao gồm cả các đại Nho cũng đứng dậy.
Bọn họ đi về phía bên trong Văn Cung.
Mà so với phải ứng kịch liệt bên phía Văn Cung thì triều đình Đại Ngụy lại tỏ ra vẻ vô cùng bình tĩnh.
Trong Dưỡng Tâm điện.
Nữ đế đại Ngụy đang lẳng lặng nghe thị nữ thông báo về chuyện ở phủ Nam Dự, nghe xong liền lộ ra vẻ trầm mặc, chẳng nói gì.
“Bẩm bệ hạ, tất cả mọi chuyện Uyển Nhi đều đã điều tra rõ ràng.”
“Sau khi văn chương lập ý hiển thế thì học sinh của thư viện Thiên Minh đều đi về phía phủ Nam Dự, muốn tìm Hứa Thanh Tiêu nói về chuyện lập ý, chỉ là trong mấy ngày này Hứa Thanh Tiêu đều không xuất hiện, không gặp bọn họ.”
“Thư viện Thiên Minh liên tục chèn ép phủ Nam Dự ba mươi lăm năm, cho nên Hứa Thanh Tiêu mới không gặp bọn họ, dẫn đến chuyện trên dưới thư viện Thiên Minh nổi lên cơn căm tức. Sau đó Chính nho lục phẩm, Vạn An Quốc đi đến, giáo huấn đám học sinh.”
“Nhưng mà như vậy lại càng khiến cho đám học sinh càng thêm tức giận, vì vậy bọn họ phát ngôn bừa bãi ở các tửu lầu lớn ở phủ Nam Dự, dẫn đến làm cho bách tính không vui. Sau đó vì cả người Hứa Thanh Tiêu đều dính bụi bẩn nhăn nhúm cho nên bách tính mới hiểu lầm hắn đã bị người ta truy đánh.”
“Sau khi dẫn tới hiểu lầm thì học sinh của thư viện Thiên Minh đã bị cả trăm người vây đánh, sau khi chuyện này qua đi, Phủ quân phủ Nam Dự liền khống chế những người cầm đầu, đúng lúc lại gặp Nghiêm nho đang ở phủ Nam Dự, cho nên ông ta mới giải quyết việc này, nghiêm hình mà trị.”
“Vì vậy Phủ quân phủ Nam Dự đã bắt hết tất cả những người có liên quan, trong vòng một đêm, tội phạm lên đến con số bốn trăm bảy mươi hai người, bách tính thấp thỏm lo âu cảm thấy bất an, sau đó phủ Nam Dự mở lâu yến.”
“Hứa Thanh Tiêu ở trong lâu yến đã làm ra một bài thiên cổ biền văn, sau đó giận dữ mắng chửi đại Nho, nói ra chuyện mình đã lập ý mới, lại nói ra thêm nếu như hắn trở thành thánh thì tất sẽ diệt hủ nho chi ngôn.”
“Đại Nho Nghiêm Lỗi dùng văn chương mắng mỏ, chiêu cáo thiên hạ, nhưng chẳng ai nghĩ tới Hứa Thanh Tiêu cũng có văn khí, dùng bài thơ Tương Thử mắng Nghiêm nho đến hôn mê.”
Uyển Nhi quỳ trên mặt đấy, nói một mạch tất cả mọi chuyện cho Nữ đế Đại Ngụy.
Toàn bộ mọi chuyện chính là như thế, nàng không thiên vị ai, cũng không giúp ai cả. Từ đầu tới cuối đều không thiên vì bất kỳ điều gì, chỉ đang trình bày theo sự thật.
Lừa bịp Thánh Quân là đại tội, không có người nào dám làm trò mờ ám gì trong đó cả.
Trên long loan.
Nữ đế Đại Ngụy nhìn hai thiên văn chương kia.
Một cái là Nghiêm Lỗi trách cứ Hứa Thanh Tiêu.
Một cái là Hứa Thanh Tiêu trách cứ Nghiêm Lỗi.
Hai người dường như không chết không thôi.
Nhưng mà điều làm cho nàng kinh ngạc chính là Hứa Thanh Tiêu vậy mà có thể làm được đến trình độ này, tấu lên đến đây.
Phải biết rằng Hứa Thanh Tiêu chỉ là một tên nho sinh bát phẩm thôi đó.
Chỉ là rất nhanh sau đó, Nữ đế Đại Ngụy nhíu mày.
Hứa Thanh Tiêu lập ý.
Đây chính là chỗ mà nàng vốn dĩ không ngờ tới.
Vì sao khi nàng nói với thiên hạ văn chương Hứa Thanh Tiêu viết ra là văn chương lập ý tuyệt thế?
Mục đích chính là vì muốn bảo vệ Hứa Thanh Tiêu.