Chương 197: Tấn công dân làng
Thân hình Lỗ Mậu Tài lập tức cứng đờ, hắn ta chỉ cảm thấy sống lưng lạnh như băng, hai đầu gối đánh nhau, ngay cả khẩu súng thổ trong tay cũng cầm không chắc.
Thôn dân đứng ở phía sau hắn ta, nhìn thấy Lỗ Mậu Tài chân ngừng không tiến, trong lòng có chút nghi hoặc, nhẹ giọng hỏi:
-Sao không...
Trước khi dứt lời, một bàn tay lặng lẽ xuyên qua lồng ngực người đó.
Thôn dân này cúi đầu xuống, hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy trước mắt mình là trái tim hắn đang bị người ta cầm trong tay.
Trái tim bị bóp chết.
Con ma gầy cao với mái tóc rối bù, rút cánh tay ra khỏi lồng ngực của người thôn dân, sau đó người đó ngã xuống đất giống như con rối bị rút mất sợi tơ.
Sự sợ hãi chiếm gần như toàn bộ lý trí của Lỗ Mậu Tài.
Điều này là không thể, cha của hắn ta Lỗ Quý đã tiêu hao gần hết nửa pháp lực có được nhờ sự hy sinh của Mạnh Kỳ Hi, về mặt lý thuyết trận mưa càng dày đặc có thể cô lập tất cả ma quỷ.
Hay là, nó lại tiến hoá rồi…
Bóng dáng ma quái hơi nghiêng về phía trước, Lỗ Mậu Tài chỉ cảm thấy hoa mắt, một đôi móng vuốt sắc nhọn phi người phi thú khẽ chạm vào ngực hắn.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một tiếng sấm dài nhỏ nghiêng nghiêng giáng xuống, đập vỡ cửa sổ và đánh thẳng vào bóng ma cao gầy.
Một đòn đánh mà Lỗ Quý tiêu tốn gần hết lượng pháp lực còn lại trong tế đàn, thực sự đã tạo ra vết thương cực lớn cho bóng ma cao gầy.
Nó hốt hoảng lùi lại, tiện tay đẩy đám người đang chen chúc trên cầu thang, và tạo một vết thương sâu trên vùng eo của thôn dân Thạch Khang Kiện.
Khập khiễng tông cửa xông ra.
Lỗ Mậu Tài chưa tỉnh hồn vội vã chạy đến đầu cầu thang, nhìn thấy bóng ma xông vào màn mưa, những phần cơ thể bị nước mưa xối vào bốc lên làn khói xanh.
Mắt thấy bóng ma tóc tai bù xù sắp lao vào rừng đột ngột dừng lại.
Nó đứng dưới tàng cây và lặng lẽ quay đầu lại, nhìn họ thật sâu, sau đó quay người rời đi, hoàn toàn biến mất trong bóng tối.
Lỗ Mậu Tài hít sâu một hơi, không để ý đến đồng bọn đang hoảng sợ hét lên, chạy thẳng lên tầng hai, đá tung cánh cửa phòng ngủ bên hông.
Bên trong cánh cửa, ba người Điền Hữu Vinh đáng ra phải nằm bên trong lại không cánh mà bay, chỉ còn lại cánh cửa sổ rộng mở, đung đưa qua lại trong làn gió mạnh.
Sau khi mất sự hỗ trợ pháp lực, cơn mưa dần dần yếu đi.
Không có tế phẩm, tất cả mọi người rất nhanh đều sẽ chết.
Lỗ Mậu Tài hồn bay phách lạc bước xuống lầu.
Thạch Khang Kiện với vết thương sâu ở bụng, đang dựa vào thành cầu thang thở hổn hển, mấy tên đồng bọn tay chân luống cuống giúp hắn băng bó vết thương.
-Tránh ra!
Lỗ Mậu Tài thô bạo đẩy mấy tên đồng bọn của mình ra, giúp Thạch Khang Kiện băng bó chặt vết thương ở eo, và thở dài yếu ớt trong lời khẩn cầu "mau giúp tôi" của người đó.
Tiếng thở dài này khiến Thạch Khang Kiện lập tức ý thức ra điều gì đó, hai mắt trợn lên như muốn nứt ra:
-Anh định làm gì, anh không thể như thế!
-Vết thương này không thể cứu được. Cũng đến lượt cậu nên hy sinh cho làng rồi. Nói xong, Lỗ Mậu Tài phớt lờ lời chửi bới và giãy giụa của Thạch Khang Kiện.
Lấy dây gai trói tay chân hắn lại, xỏ cây sào qua dây gai, chào hỏi lũ đồng bọn đến đón Thạch Khang Kiện như một con lợn, cả nhóm chạy về phía nhà trưởng thôn Lỗ Quý như điên.
Thạch Khang Kiện tay chân đều bị mắc kẹt trong sợi dây gai, đang nằm trên tế đàn ở gác mái nhà Lỗ Quý, miệng mở, đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm vào trần nhà của căn gác trống.
Hắn ta đã mất đi ý thức, toàn thân chằng chịt những vết thương sâu mà Lỗ Quý đã dùng dao găm chém vào.
Dòng máu đầm đìa liên tục chảy ra từ miệng vết thương, uốn lượn theo những hoa văn, biểu tượng phức tạp xung quanh tế đàn.
-Quá muộn rồi.
Lỗ Quý đứng trên mép tế đàn với đôi mắt đỏ rực cầm một con dao găm, nhìn vào hình chiếu bản đồ của thôn Độ Sinh đang lơ lửng trên tế đàn và lắc đầu.
Pháp lực mà ngưới tế cung cấp phải mất một thời gian không ngắn không dài mới có thể lấp đầy được trận pháp.
Mà trên hình chiếu bản đồ, điểm sáng màu đỏ tượng trưng cho lệ quỷ không ngừng lượn lờ ở rìa thôn Độ Sinh, lúc ẩn lúc hiện, mỗi lần xuất hiện lại càng cách thôn gần hơn.
Ảnh hưởng của màn mưa đối với nó ngày càng nhỏ. Có lẽ thêm mười phút nữa, nó sẽ có thể xuyên qua bức màn mưa đang suy yếu dần, mà xông vào thôn và đại khai sát giới.
Suy nghĩ một hồi, Lỗ Quý đã nhờ con trai mình là Lỗ Mậu Tài sử dụng hệ thống phát sóng rộng rãi lấy cớ "ngăn không cho ma quỷ xâm nhập tấn công" để cho tất cả dân làng đến đây tập hợp.
Lỗ Quý rất có tiếng tăm trong thôn Độ Sinh, gần đây lại có yêu quái ra tay hại người.
Sau khi nghe tin truyền tới, dân làng trong lòng hoảng sợ, nhao nhao rời khỏi nhà, kéo nhau đến nhà Lỗ Quý.
Những vị khách tá túc ở những ngôi nhà khác nhau (bao gồm cả người bạn cùng phòng tạm thời không may bị Lý Ngang đánh ngất) cũng hoang mang rời khỏi ngôi nhà và hòa vào hàng ngũ của dân làng.
Khi đến trung tâm làng, lại bị Điền Hữu Vinh chặn lại.
Điền Hữu Vinh thông báo ông ta đã liên lạc được với bên ngoài, và thành phố đã cử đội cứu hộ đến hỗ trợ, yêu cầu các vị khách và ông ta đến hội trường làng để đợi.