Chương 20: Điểm Đáng Sợ Thực Sự Của Dị Thuật (1)
Mọi người có chút tò mò.
Không biết đại nhân do phủ Nam Dự phái tới còn muốn hỏi gì nữa.
Nhưng không ai dám cản.
Lý huyện lệnh cũng không nói gì.
Lúc này, ánh mắt của Trình đại nhân dừng lại nơi Hứa Thanh Tiêu.
Trên mặt hắn ta vẫn giữ nụ cười cũ.
“Hứa Thanh Tiêu huynh đệ chớ có trách tội bổn quan.”
“Chuyện liên quan đến dị thuật, đối với triều đình là một chuyện rất lớn, rất ư là quan trọng.”
“Ngươi không tu hành dị thuật, thực ra bổn quan rất vui.”
“Dù sao tu luyện dị thuật cũng không phải chuyện nhỏ, một khi có ý nghĩ này thì chính là bước vào vực sâu vạn trượng.”
“Ngươi có biết vì sao không?”
Hắn ta nói chuyện, vẫn tiếp tục nói về chuyện dị thuật.
Nhưng những lời nói lần này khiến Hứa Thanh Tiêu cảm thấy có chút tò mò, có điều Hứa Thanh Tiêu không đần đến nỗi đi tiếp lời, mà hắn lắc đầu nói:
“Thuộc hạ không biết, cũng không muốn biết, có thể chứng minh bản thân trong sạch, thuộc hạ đã vui lắm rồi.”
Hứa Thanh Tiêu không mắc bẫy, Trình đại nhân lại chẳng phải mấy tên tép riu, ai mà biết được hắn ta có đang đào cái hố chờ mình nhảy xuống hay không.
Mà đối phương như đã đoán trước được Hứa Thanh Tiêu sẽ trả lời như vậy rồi.
Hắn cười một nụ cười ấm áp, nếu như lúc này trên mặt có chút huyết sắc có lẽ trông sẽ khá đẹp mắt, nhưng với khuôn mặt trắng bệch này thì đúng là nhìn có vẻ hơi kì quái.
“Không sao, cứ xem như bổn quan cảnh cáo trước mọi người, nhắc nhở một câu vậy.”
Trình đại nhân cười một tiếng.
Sau đó lại bắt đầu nói.
“Chỗ kinh khủng nhất của dị thuật chính là mỗi loại dị thuật đều có thể khiến người sử dụng nhập ma hóa yêu, mất đi lý trí rồi từ đó mà tạo ra sát nghiệp.”
“Nhưng cũng có một số người cực kì may mắn, không bị nhập ma hóa yêu, có điều như vậy lại càng đáng sợ hơn.”
“Chỉ cần từng tu hành qua dị thuật, nhất định sẽ ngưng tụ trong mình ma chủng, may mắn thoát được một lần, nhưng cho dù sau đó ngươi không đụng tới dị thuật nữa, ma chủng trong người ngươi cũng sẽ không ngừng trở nên mạnh mẽ.”
“Cho dù cả đời này ngươi không đụng tới dị thuật nữa, nhưng chỉ cần cho ma chủng kia đủ thời gian nhất định, đợi đến khi đủ sức hoàn toàn bạo phát, cũng có nghĩa là chuyện người nhập ma hoá yêu cũng chỉ là chuyện sớm muộn, mà lúc đó thực lực càng mạnh, ma tính cũng sẽ càng mạnh.”
Hắn ta lên tiếng, thông cáo cho mọi người biết về điểm đáng sợ của dị thuật.
Nhưng đám người kia lại nhăn mặt, trông giống như nghe mà không hiểu vậy.
Cũng có thể là do chuyện này quá cao thâm rồi.
Thế mà sau đó người ta cũng chẳng ngượng ngùng gì, ngược lại tiếp tục nói.
“Nói cách khác.”
“Bất cứ ai tu luyện dị thuật, đồng nghĩa với việc gieo trong mình tâm ma, tâm ma này có thể tự động tu luyện, đợi đến khi tâm ma này có thực lực vượt qua năng lực của ngươi, lúc đó chúng sẽ lập tức đoạt xá, từ đó trở đi sẽ biến thành cỗ máy giết người.”
“Mà tốc độ tu luyện của tâm ma chắc chắn nhanh hơn so với tốc độ tu luyện thông thường, thế nên lúc ma tính càng lúc càng trở nên mạnh mẽ, ngươi chỉ có một lựa chọn duy nhất đó là tiếp tục tu luyện dị thuật, bởi vì chỉ có dị thuật mới giúp ngươi trong chớp mắt trở nên mạnh mẽ hơn.”
Hắn ta dùng cách giải thích đơn giản nhất nói ra chỗ đáng sợ thực sự của dị thuật.
Lúc này mọi người nghe hiểu được, từng người từng người tỏ ra hết sức kinh ngạc.
“Nhưng, nếu tiếp tục tu luyện dị thuật, nếu như số vẫn may mắn, tiếp tục không bị nhập ma thì sao? Có phải như vậy đồng nghĩa với việc có thể trấn áp được nó rồi không?”
Có người nhịn không được hỏi.
“Ngu xuẩn.”
Sau đó không đợi Trình đại nhân phải lên tiếng, giọng nói của Lý huyện lệnh cất lên.
“Ma chủng không có cách nào nhổ tận gốc cả, cho dù số mệnh của ngươi có tốt hơn nữa, thoát được hẳn hai kiếp, nhưng nguy hiểm tiềm tàng lại càng lớn hơn, thực lực của ngươi gia tăng, cũng chỉ có thể tạm thời trấn áp ma chủng, đợi sau một thời gian sau, nó sẽ lại tiếp tục xuất hiện, mà ngươi lại tiếp tục phải lựa chọn giữa ranh giới của sự sống và cái chết.”
“Hơn nữa càng về sau, ma tính sẽ càng mạnh, trước khi vương triều Đại Ngụy lập quốc, cứ cách một khoảng thời gian sẽ sinh ra một đại ma đầu, trong một thời gian ngắn đều là xác chất thành núi, đây chính là lí do vì sao chính đạo trong thiên hạ cấm dị thuật.”
Lời giải thích này của Lý huyện lệnh đã khiến cho đám người có mặt ở đó không nhịn được mà hoảng hốt.
Nhưng người ngạc nhiên nhất ở đây chính là Hứa Thanh Tiêu.
Hắn không ngờ dị thuật lại khủng khiếp như vậy.
Hắn cho rằng bản thân đã qua được một kiếp nạn, hơn nữa sau này sẽ không dùng tới dị thuật nữa.
Thế mà bây giờ xem ra không phải bản thân thoát được một kiếp, mà là vừa mới chìm vào vòng tuần hoàn chết người dài dằng dặc.
Không tu dị thuật nữa, tốc độ gia tăng tu vi sẽ chậm đi, sớm muộn cũng sẽ có ngày bị ma chủng vượt mặt, từ đó mà đọa thành yêu ma.
Tu luyện dị thuật, mỗi lần đều nằm giữa ranh giới của sự sống và cái chết, độ kiếp qua cửa, nguy hiểm sẽ càng lớn, không độ qua kiếp, xếp chăn gối đi chầu ông bà luôn.
Hay quá.
Đúng là hay quá đi mà.
Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn ý thức được sự đáng sợ của dị thuật.
Bản thân vậy mà thực sự bước lên một con đường không lối về.