Người Chơi Hung Mãnh

Chương 214: Thần Khí An Quốc, Áo Gấm Về Làng, Xuất Phát Đi Kinh Thành (2)

Chương 214: Thần Khí An Quốc, Áo Gấm Về Làng, Xuất Phát Đi Kinh Thành (2)

Hứa Thanh Tiêu không liên quan, vậy chính là các ngươi có vấn đề, không điều tra rõ ràng, bôi nhọ thanh danh người ta, hơn nữa còn là một người tràn đầy nhiệt huyết, một lòng vì nước, nếu cứ cho qua như vậy, vậy người trong thiên hạ sẽ đánh giá triều đình mình ra sao đây?
Những lời này của Triệu Nham, không phải do chính hắn ta nói ra, mà là đối sách mà cả đám võ quan nghĩ ra.
Nắm lấy cơ hội này, hung hăng đả kích đám nho quan này, dù sao lần sau cũng sẽ không có cơ hội tốt như vậy.
Vừa nói ra, giọng nói của Vương Cảnh vang lên.
"Bệ hạ, việc này vốn dĩ đã tồn tại rất nhiều hiểu lầm, chúng thần mặc dù có chút kích động, nhưng nguyên nhân vẫn là Hứa Thanh Tiêu có chút vu khống thánh ý, cho nên nhất thời tức giận, mong bệ hạ minh giám."
Vương Cảnh mở miệng, đỗ mọi tội lỗi cho thánh nhân.
"Nực cười, các ngươi vu khống Hứa Thanh Tiêu, hại thanh danh của Hứa Thanh Tiêu mang tiếng oan, hiện giờ lại tìm cái cớ như vậy, thánh nhân thánh nhân, cũng may là thánh nhân đã qua đời, nếu không, thánh nhân cũng không biết nên tiếp lời này của ngươi như thế nào."
Triệu Nham mở miệng, hắn ta cũng không phải nho sinh, chỉ cần không nhục mạ thánh nhân là được, nói mấy lời kiểu này cũng không sao.
"Ngươi, Triệu Nham, ngươi vũ nhục thánh nhân."
Vương Cảnh giận dữ mắng.
"Lại nữa rồi kìa, lại nữa rồi."
"Bệ hạ, thần cũng vô cùng tôn trọng đối với thánh nhân, nhưng đám nho quan này động một chút thì lại lấy thánh nhân để ép người ta."
"Thần muốn hỏi một câu, nơi này rốt cuộc là triều đình? Hay là Văn cung? Nếu ở Văn cung, thần có tội, nếu ở trên triều đình, thần cũng không cảm thấy sĩ nhục thánh nhân chỗ nào cả. ”
Triệu Nham mở miệng, một câu nói nhất thời làm cho cục diện trở nên cực kỳ an tĩnh.
Nhất là Vương Cảnh, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, mà rất nhiều nho quan cũng có chút biến sắc.
Hắn ta bị lừa vào tròng rồi, bị Triệu Nham gài bẫy rồi.
Triệu Nham nói những lời này bề ngoài là giải thích cho mình, nhưng trên thực tế là đang nói gì chứ?
Là nói hoàng quyền lớn hơn hay là thánh nhân lớn hơn.
Từ xưa đến nay, nho quan phụng thánh nhân, thánh nhân ở phía trước, hoàng quyền ở phía sau, dựa theo logic này mà đi, cái này cũng không có liên quan gì, dù sao cũng là thánh nhân, nể mặt là rất bình thường.
Hơn nữa thánh nhân đã không còn đương thời, tương đương như một linh vật, một biểu tượng tinh thần, thường thường trong một ít đại sự, hoàng đế cũng sẽ đi Văn cung tế bái thánh nhân một chút.
Nhưng những thứ này chẳng qua là làm an lòng văn nhân trong thiên mà thôi.
Thánh nhân lớn hơn hay là hoàng đế lớn hơn? Vấn đề này chỉ cần người có chút đầu óc đều biết, tất nhiên là hoàng quyền lớn hơn thánh nhân.
Bởi vì thánh nhân là dùng để sùng bái, là dùng để làm trụ cột tinh thần, thời điểm văn nhân các ngươi tụ tập cùng một chỗ, khen thánh nhân như thế nào cũng được, muốn khen thì khen, hoàng đế không bằng thánh nhân cũng bình thường, dù sao Hoàng Đế cũng là người, có tư tâm có dục vọng.
Nhưng khi lên triều đình, thì hoàng đế chính là lớn hơn, nếu hoàng đế không lớn, thì thánh nhân lớn sao? Vậy tại sao không phải là thánh nhân khống chế thiên hạ luôn đi?
Triệu Nham nói một phen, hoàn toàn là muốn ép Vương Cảnh vào chỗ chết.
"Bệ hạ! Nơi này tất nhiên là triều đình, Vương Cảnh là người đọc sách, tôn trọng thánh nhân là chuyện bình thường, lời nói vừa rồi, cũng là luận sự, mong bệ hạ minh giám. ”
Lúc này, có người mở miệng, là một vị đại nho, Chu Lập Ninh, Chu Đại Nho.
Ông ta mở miệng giải thích cho Vương Cảnh, nếu không, Vương Cảnh sẽ gặp phiền phức lớn.
"Chu Nho nói không phải, đạo tôn thánh, có thể lý giải, nhưng những gì Vương Cảnh nói ra lại không dám tán đồng. Bệ hạ, thần cảm thấy lời Triệu Nham nói rất đúng, thần cho rằng, nên trừng phạt nho quan, ít nhất nho quan đã từng tham dự vào việc này, đều tước chức, để răn đe thiên hạ."
"Để cho người trong thiên hạ biết, lòng triều đình như gương sáng, đúng chính là đúng, sai thì là sai, tuyệt đối không có doanh tư kết đảng, hợp chúng chèn ép."
Giọng nói của An Quốc công vang lên.
Đối phương phái đại nho, An Quốc công cũng không thể không lên, dù sao lúc trước ông ta cũng lên tiếng cho Hứa Thanh Tiêu, làm người tốt thì làm cho đến cùng, tặng Hứa Thanh Tiêu một phần đại lễ.
"Bệ hạ! An Quốc công nói thế là đã quá làm lớn chuyện này, việc này, đích thật là Nghiêm Lỗi Nghiêm đại nho có chút bất công, nhưng Hứa Thanh Tiêu nói là nói không liên quan, nhưng rốt cuộc có lỗi hay không, còn chưa triệt để điều tra rõ ràng. ”
"Chúng thần cho rằng, việc này nên dừng lại ở đây là tốt rồi, về phần chuyện văn nhân trong thiên hạ, thần cũng đã tuyên bố chiêu văn, trả lại trong sạch cho Hứa Thanh Tiêu."
Chu Lập Ninh lên tiếng, giải thích như thế.
“Nực cười, Chu Nho, ngươi thật sự coi lão phu không hiểu chiêu văn của các ngươi hay sao?”
"Bên ngoài là nói các ngươi có liên quan, nhưng trên thực tế lại tiếp tục vu khống Hứa Thanh Tiêu lạc lối, thật sự hại người mà, giảm nhẹ đi lỗi lầm của mình, bức Hứa Thanh Tiêu tiến vào tuyệt cảnh, thật đúng là noi gương thầy, đại nho phong phạm mà."
"Người đọc sách các ngươi làm như vậy, không sợ bị trời phạt sao? Nếu ngày đó thánh nhân sống lại, lão phu lo lắng thánh nhân chắc sẽ phải ra tay diệt hết các ngươi.”
An Quốc công chỉ chờ để nói được những lời này, hiện giờ đối phương đã nói ra, ông ta cũng phun liền.
Một đám cẩu vật.
"An Quốc công! Cả đời chinh chiến, lập vô số công lao cho Đại Ngụy, thế mà lại không đọc bao nhiêu sách, Chu mỗ có thể thông cảm, cũng sẽ không tranh luận với An Quốc công điều gì, dù sao An Quốc công cũng có công với giang sơn xã tắc. ”
Chu Lập Ninh không tức giận, ít nhất bên ngoài không có tức giận, nhưng những lời này cũng rất có tính sát thương, trực tiếp mắng An Quốc công chưa từng học hành, lười cãi nhau với ông ta.
"A, lão phu theo tiên đế chinh chiến nhiều năm, quả thực không đọc được bao nhiêu năm sách vở, nhưng lão phu cũng biết, sai chính là sai, đúng chính là đúng, làm sao giống như cái loại, biết sai rõ sai không nhận sai."
"Ồ, lão phu hiểu rồi, thì ra đọc sách chính là vì chuyện này hả, được rồi, sau này lão phu sẽ bảo con cháu đi học nhiều hơn, cũng miễn cho làm sai chuyện, bị người ta nhục mạ như vậy."
An Quốc công là ai?
Sách tuy rằng đọc không nhiều lắm, ít nhất cũng đã đọc qua một chút, cả đời chinh chiến, kiến thức cực rộng, hơn nữa lại lăn lộn trong binh doanh bao nhiêu năm? Chút công phu miệng lưỡi này lại chưa có sao?
"An Quốc công nói đùa rồi, nếu thật sự hiểu thánh ngôn thì sẽ không nên nói ra những lời như vừa rồi, thế nhưng cũng không sao cả, nếu An Quốc công không ngại, có thể đưa con cháu đến nhà Chu mỗ, Chu mỗ nhất định sẽ dạy dỗ thật tốt, coi như là văn võ hợp nhất, lưu lại một đoạn giai thoại."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất