Chương 220: Thần Khí An Quốc, Áo Gấm Về Làng, Xuất Phát Đi Kinh Thành (8)
Tất cả sai dịch thay phiên nhau móc nối quan hệ, các loại hâm mộ các loại tâng bốc, tiệc mừng công bày ở từ đường, Lý huyện lệnh cùng tộc trưởng khắp nơi nhao nhao thắp hương tế tự, cảm khái huyện Bình An xuất hiện một vị đại tài.
Chờ tế tự xong, Lý huyện lệnh nhất định phải bảo Hứa Thanh Tiêu viết mấy chữ, làm tấm biển treo ở từ đường huyện Bình An và cửa huyện.
Sự nhiệt tình của dân chúng, khiến Hứa Thanh Tiêu thật sự không chống đỡ nổi, nhưng viết chữ vẫn phải viết.
Chỉ viết địa linh nhân kiệt, chữ viết cũng được, rất ngay thẳng.
Nhưng mà ở trong mắt mọi người, đây chính là chữ thánh nhân, một đám tâng bốc.
Thậm chí bút lông mà Hứa Thanh Tiêu đã dùng còn được đóng hộp, bỏ vào từ đường cung phụng, thực sự hơi quá lố.
Sau đó tiệc mừng công mới bắt đầu.
Mọi người nhao nhao mời rượu, Hứa Thanh Tiêu cũng lần lượt tiếp rượu.
Uống ước chừng hai canh giờ, cuối cùng Hứa Thanh Tiêu cũng đã hơi say, mọi người cũng cảm thấy say nhiều rồi, mới đưa Hứa Thanh Tiêu trở về nghỉ ngơi.
Ban đêm.
Hứa Thanh Tiêu nằm trên giường.
Hắn thấy hơi say say, nhưng không say hẳn.
Chờ nghỉ ngơi chút ít, Hứa Thanh Tiêu đã bắt đầu tiếp tục luyện công.
Mấy ngày nay minh ý, lại không an tâm luyện công, hơi lơ là.
Tất nhiên là không thể được.
Tuy rằng mình Nho đạo thất phẩm, nhưng Hứa Thanh Tiêu thời thời khắc khắc hiểu được, mình là một võ giả.
Có điều nhìn bộ dáng hiện tại, giống như tất cả mọi người xem nhẹ mình là võ giả.
Như vậy cũng rất tốt, chờ võ đạo của mình đuổi kịp, nếu có người mưu đồ bất chính với mình, cho rằng mình là một văn sinh trói gà không chặt.Mình hoàn toàn có thể rút ra lá bài tẩy nhưng không bí mật này.
Đấm hắn một cú.
Một khắc sau.
Hứa Thanh Tiêu kết thúc vận chuyển châu thiên.
Đầu tiên khí mạch viên mãn, hoàn toàn có thể ngưng tụ khí mạch thứ hai, có điều hiện tại không vội, chờ đến kinh thành rồi đột phá cũng không muộn.
Võ đạo không thể gấp, cơ sở phải thật vững.
Tháng sau ngưng tụ thêm khí mạch thứ hai, tháng sau nữa ngưng tụ khí mạch thứ ba.
Có thể cân nhắc chuyện đột phá bát phẩm.
Cửu phẩm ngưng mạch.
Bát phẩm thì là Đan Điền cảnh.
Con đường võ đạo này, nhất định phải đi, hơn nữa tuyệt đối không thể xem nhẹ.
Bởi vì đây thực sự là thứ có thể tự bảo vệ mình.
Hoàng quyền, nho đạo, nhân mạch đều không bằng bản thân cường đại, nếu có một ngày, mình thật sự không có tài hoa, thật sự gặp phải phiền phức, nếu mình là nhất phẩm võ giả, xin hỏi ai dám tìm mình gây phiền phức chứ?
Cho dù là đại nho thì có thể như thế nào?
Đại nho ngươi khắc chế trừ tà, ta cũng không phải tà từ, Hứa Thanh Tiêu ta năng lượng rất lớn.
Nếu thật sự chọc giận mình, có tin đại nho ta cũng dám đánh không?
Cho nên sau khi hạ quyết tâm, Hứa Thanh Tiêu an tâm đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau.
Trời vừa sáng.
Hứa Thanh Tiêu liền thức dậy rửa mặt, sau đó đi vào trong xe ngựa, lấy ra một ít ngân phiếu cùng không ít lễ vật, ngân lượng có được do bán đi lễ vật mà quốc công tặng, đa số đều ở trong tay Lý Hâm, dùng để chế tạo guồng nước, một phần ở trong tay mình.
Ngân lượng không tính là ít, tổng cộng có hai ngàn lượng, Hứa Thanh Tiêu tìm được Lý huyện lệnh, giao ngân lượng cho đối phương, dùng để phát triển huyện Bình An, coi như là báo ân, mình dù sao cũng là cô nhi, từ nhỏ đến lớn khẳng định đã hưởng ân huệ của mọi người.
Hai ngàn lượng bạc đối với Hứa Thanh Tiêu hắn mà nói rất nhiều, nhưng đối với cả huyện Bình An thì không là bao, coi như là báo ân.
Hai món quà đã được chuẩn bị.
Một phần cho Triệu đại phu, chỉ là Triệu đại phu cũng không ở trong nhà, Hứa Thanh Tiêu cũng không nghĩ nhiều, cất lễ vật lại.
Còn lại một phần Hứa Thanh Tiêu mang đến cho lão sư Chu Lăng của mình.
Đến nhà Chu Lăng.
Sư nương là người kích động nhất, đã chuẩn bị rất nhiều thức ăn từ trước, mà trong nhà lão sư cũng không chỉ có một người.
Phu tử mười dặm tám xã đều tới vì muốn được gặp mình.
"Đây là Hứa Thanh Tiêu sao? Quả nhiên là một đấng nhân tài.”
"Không sai, không sai, không hổ là tài năng vạn cổ."
"Chu phu tử, còn không đến nhìn đồ đệ của ngươi, haizz, vì sao ta không gặp được đồ đệ như vậy."
"Sáng sớm đã đến, đồ nhi ngươi rất tận tâm, còn chuẩn bị nhiều lễ vật như vậy, quả nhiên là làm ta ghen tỵ chết đi được."
Chúng phu tử nhao nhao khen ngợi Hứa Thanh Tiêu, đồng thời cũng vô cùng hâm mộ Chu Lăng.
Mà Chu Lăng chậm rãi từ trong đại sảnh đi ra, mặc vào một bộ quần áo mới, gương mặt rạng rỡ, có thể nhìn ra được ông ấy đang rất vui vẻ, thật sự rất vui vẻ.
Nhất là một số phu tử khen ngợi, làm cho Chu Lăng vui vẻ như muốn bay lên luôn.
Không thể không nói, Hứa Thanh Tiêu sáng sớm hôm sau đã đến nhà, thật sự rất nể mặt, trong lòng còn có người sư phụ là ông ấy, còn chuẩn bị không ít lễ vật.
Sao ông có thể không vui thích cho được?
Lúc trước còn có người phỏng đoán, nói Hứa Thanh Tiêu hiện giờ đại danh đỉnh đỉnh, có thể cũng sẽ không nhớ đến lão sư như ông ấy, dù sao ông ấy cũng không dạy Hứa Thanh Tiêu cái gì.
Hiện giờ Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, đột ngột bất ngờ, cũng làm cho ông ấy phong quang vô hạn.
"Học sinh Hứa Thanh Tiêu, nay thi đệ đậu đứng nhất kỳ thi phủ, đến đây ân tạ sư phụ sư nương."
Hứa Thanh Tiêu hành đại lễ với Chu Lăng, thứ nhất là từ tâm, thứ hai cũng là cho những phu tử này xem.
Lão sư của mình nhất định phải được nở mày nở mặt.
"Không có gì, không có gì."
Chu Lăng cười trả lời.
Mà sư nương càng tươi cười lôi kéo Hứa Thanh Tiêu nói: "Đừng khách khí như vậy, đều là người một nhà, sư nương chuẩn bị cho cậu không ít đồ ăn ngon, ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút. ”
Rất nhanh, Hứa Thanh Tiêu ngồi vào chỗ, cũng hành lễ với đám phu tử.
Trong bàn cơm, mọi người quả thực khen không dứt lời đối với Hứa Thanh Tiêu, khen Hứa Thanh Tiêu giống như thánh nhân hạ phàm.
Mà Chu Lăng cũng không nói gì nhiều, toàn bộ quá trình chỉ cười, dù gì nếu có nói thêm lời lẽ nào, thì cũng dễ dàng làm cho người ta đố kỵ thêm.
Bữa cơm này kéo dài hơn một canh giờ, các phu tử cũng luyến tiếc mà rời đi.
Để cho sư đồ hai người Hứa Thanh Tiêu và Chu Lăng có thời gian hàn huyên.
"Lão sư, Trần sư huynh nói có chút việc, qua mấy ngày nữa sẽ đến gặp người."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, nhắc một tiếng tới chuyện của Trần Tinh Hà.
"Tính tình sư huynh ngươi vi sư biết được, đoán được hắn sẽ không tới."
"Được rồi, hôm nay ngươi đến đây, vi sư có chút lời đúng lúc muốn hỏi ngươi một chút."
“Bệ hạ muốn vài ngày nữa ngươi vào trong triều, ngươi có tính toán gì không?”
Các phu tử rời đi rồi, Chu Lăng bắt đầu nói rất nghiêm túc.
Hỏi Hứa Thanh Tiêu về dự định tương lai.