Chương 229: Trời Ơi, Quốc Công, Cháu Của Ngài Có Tư Chất Của Đại Nho Đó (2)
Có điều cũng may là bố cục đường đi trong hoàng thành rất lớn, vì suy nghĩ đến việc xe ngựa qua lại cho nên đã phân chia đường dành cho người đi và đường cho ngựa đi, nhưng điều làm cho Hứa Thanh Tiêu kinh ngạc chính là nơi đây lại còn có quản lý giao thông nữa.
Chậc chậc, không hổ là Hoàng đô, đúng là không giống bình thường, đến cả giao thông cũng được quản lý.
Ánh mắt ngạc nhiên của Hứa Thanh Tiêu làm cho Chu Cảnh An cảm thấy rất hưởng thụ, đáng tiếc hắn lại không biết điều làm cho Hứa Thanh Tiêu ngạc nhiên không phải là bố trí tân tiến mà là ở một thời đại phong kiến thế này lại xuất hiện chuyện quản lý giao thông.
Một đường thẳng tiến, sau khi hàn huyên được một lúc lâu, Chu Cảnh An gọi một chiếc xe ngựa đến.
Nếu như thật sự đi bộ hết trung tâm kinh thành vậy thì ít nhất cần phải hơn một canh giờ mới đi hết, ngồi xe ngựa thì nhanh hơn nhiều, nửa canh giờ là có thể đi hết.
Xe ngựa trong hoàng thành đều không phải là vật thường, dùng thiên lý mã để hình dung còn xem là nhục nhã con ngựa. Thân ngựa không lớn ngược lại còn có chút thấp bé nhưng bàn chân nó lại rất lớn, tốc độ chạy trong hoàng thành cũng cực nhanh hơn nữa sẽ không làm bụi đất bay lên.
Trong xe ngựa, Hứa Thanh Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn đám người đi lại ngoài cửa số, thưởng thức hoàng đô Đại Ngụy.
Thậm chí một lát sau, một cảnh tượng làm cho Hứa Thanh Tiêu ngạc nhiên hơn cũng xuất hiện.
Tóc vàng mắt xanh.
Trời ạ, có cả người ngoại quốc luôn?
Hứa Thanh Tiêu thật sự chưa bao giờ nghĩ tới hắn lại có thể nhìn thấy người nước ngoài ở vương triều Đại Ngụy, không phải là chưa bao giờ thấy qua nhưng khi nhìn thấy ở thế giới này, hắn lại có chút ngạc nhiên.
“Chu đại nhân, những người này là người của phiên bang sao?”
Hứa Thanh Tiêu chỉ vào người tóc vàng mắt xanh vừa đi qua nói.
“Ha ha, có phải Hứa huynh cũng cảm thấy ngạc nhiên hay không, chẳng qua cũng thường thôi, lúc trước khi Chu mỗ đến kinh thành cũng giật nảy mình.”
“Những người kia đều là người ngoại bang, Đại Ngụy từng có danh xưng là Vạn Quốc Chi Quốc, diện tích cực lớn. Nhưng thiên hạ này cũng không phải chỉ có mình Đại Ngụy, cho nên cũng có không ít các nước nhỏ khác.”
“Bọn họ đều giống nhau, tôn Đại Ngụy là thượng quốc, mỗi năm đều triều cống, hơn nữa lịch đại bệ hạ cũng đều vui vẻ tiếp nhận, dù sao Đại Ngụy chúng ta cũng là một đất nước lễ nghi, nên sẽ cho phép những phiên bang này đến làm ăn mưu sinh ở Đại Ngụy.”
“Hơn nữa cũng ban cho không ít ân huệ, xem như là cho bọn họ một chút mặt mũi.”
Chu Cảnh An vừa cười vừa nói.
Chỉ là, câu nói này lại làm cho Hứa Thanh Tiêu không khỏi khẽ nhíu mày.
“Bọn họ đến đây làm ăn, có cần phải nộp thuế không?”
Hứa Thanh Tiêu vốn dĩ chẳng thấy kinh ngạc khi nhìn thấy người ngoại quốc mà hắn kinh ngạc là gì nhìn thấy bọn họ ở thế giới này mà thôi, nhưng suy nghĩ lại một chút thì từ xưa đến nay đời nào cũng có phiên bang, mỗi phương khí hậu mỗi phương người, có những người tóc vàng mắt xanh thế này cũng bình thường thôi.
Chỉ là khi nghe thấy những người này đến đây làm ăn mưu sinh, Hứa Thanh Tiêu không khỏi hiếu kì mà hỏi.
“Thuế má à?”
“Thế thì không cần, dù sao thì những người phiên bang này đều đến từ những đất nước nghèo khổ, hơn nữa lại triều cống mỗi năm, các nho quan trong triều cho rằng bọn họ đã có thành ý thì mình cũng nên ban cho thiên ân, để bọn họ hưởng chút đặc ân này.”
“Cũng để cho các quốc gia khác nhìn thấy sự hùng mạnh của Đại Ngụy ta, nhìn thấy quốc uy của Đại Ngụy ta.”
Chu Cảnh An nói mười phần nhiệt huyết, lộ ra dương dương đắc ý.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu nghe vào thì lại thấy có hơi không đúng.
“Không nộp thuế?”
“Hưởng thụ thiên ân?”
“Quả nhiên là hủ nho hại nước.”
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu có chút không bình tĩnh.
Chỗ tốt lớn nhất của mậu dịnh kinh tế đối với quốc gia là gì? Đơn giản có hai điều, là lưu thông tiền tệ và thu hoạch thuế má.
Chủ yếu nhất chính là thu hoạch thuế má, nếu như không cho thu thuế vậy bọn họ đến đây làm ăn chính là kiếm tiền một cách đơn thuần, đem tiền kiếm được đưa về cho quốc gia của mình, phát triển kinh tế quốc gia mình, đẩy mạnh sức lao động và sản xuất sau đó lại tùy tiện làm ra ít đồ rồi đến đây kiếm tiền.
Trên đời này làm gì lại có chuyện tốt như vậy?
Nhưng chuyện không cần những người phiên bang này nộp thuế cũng có thể hiểu được, không phải là để thỏa mãn lòng hư vinh của một quốc gia đó à.
Nói trực tiếp một chút thì Đại Ngụy vương triệu tự nhận rằng mình là đứng đầu vạn quốc nếu như các tiểu quốc chung quanh không đồng ý thậm chí chê cười thì chẳng phải là không có quyền uy gì hay sao? Vậy thì Đại Ngụy sẽ tiến công giáo huấn các ngươi một chút.
Nhưng muốn đánh thì cần phải có mục đích, nếu như vỏn vẹn chỉ vì để người ta hô lên một câu ngươi là mạnh nhất mà đánh vậy thì loại chiến tranh này đúng thật là chẳng có ý nghĩa gì, trừ phi ngươi thuộc loại thực dân kia.
Nhưng nếu như Đại Ngụy tự cho mình là đứng đầu vạn quốc, mà các nước nhỏ chung quanh cũng đều biểu thị đồng ý thậm chí là còn phái người tới tặng lễ, vậy thì phải làm sao đây? Cách trị quốc của Nho gia rất đơn giản, ngươi cho ta mặt mũi thì ta sẽ cho ngươi mặt mũi lại gấp mười lần, đây gọi là lễ nghi.
Mục đích của cái này chỉ là để thỏa mãn lòng hư vinh, ngoài ra dường như không có bất kỳ giá trị gì.
Lòng hư vinh của hoàng đế, lòng hư vinh của thần tử, lòng hư vinh của bách tính.
Nhưng kết quả, người chịu thiệt thòi là ai đây? Hoàng đế à? Thần tử à? Bách tính à?
Không, thứ chịu thiệt thòi chính là quốc gia.
Hơn nữa còn là thiệt thòi lớn nữa. Từ trước đến nay tất cả đều có một bệnh chung, người ta đi tới cúi đầu xưng thần với ngươi, gọi ngươi vài tiếng đại ca, khen ngươi mạnh mẽ, đưa chút da dê rau thối quả hư, vừa khóc vừa than một câu của ít mà lòng nhiều thì quay đầu lại ngươi đã thưởng cho người ta một đống vàng bạc châu báu.
Thậm chí sau này người của ngươi còn phải cho bọn họ các loại ưu đãi, gì mà phụ cấp về kinh tế, phụ cấp học tập, nói cho đẹp đẽ thì người ta tới đây để học văn hóa của ngươi, nhưng người không phải tộc ta chính là loại lòng lang dạ thú, chỉ cần thông minh một chút thì họ sẽ có thể học hết đồ vật của các ngươi rồi mang về phát triển nước mình.
Ngươi ngu ở một chỗ nữa là sau khi lấy tiền của ngươi, ăn chơi vui vẻ thoải mái xong rồi thì phủi mông một cái đi về nhà, bảo con cái mình đi đến tiếp tục sống sung sướng thoải mái tiếp, lúc này ngươi cũng chẳng thể nói gì người ta được.
Nho gia mà, đất nước lễ nghi mà.
Chẳng qua Hứa Thanh Tiêu cũng không có biểu hiện quá nhiều, loại chuyện này tạm thời hắn cũng không có cách nào giải quyết, chuyện này quá lớn, là chuyện lớn có liên quan giữa nước này với nước kia, không thể nào chỉ vì vài câu phê bình của hắn là có thể giải quyết được.
Nhưng chuyện này, hắn sẽ chú ý nhiều hơn.