Chương 230: Trời Ơi, Quốc Công, Cháu Của Ngài Có Tư Chất Của Đại Nho Đó (3)
Xe ngựa phi nhanh.
Hứa Thanh Tiêu đã hỏi được không ít chuyện, trên đường đi, Chu Cảnh An cũng rất kiên nhẫn giảng giải.
“Thật ra thì Hứa huynh cũng không cần quá lo lắng về Chu thánh nhất mạch, dù sao thì trong Văn cung Đại Ngụy cũng không chỉ có mình Chu thánh nhất mạch bọn họ.”
“Xây dựng Văn cung, tôn thờ năm vị Thánh nhân, Chu thánh nhất mạch này nói thì hay nói là văn nhân trong thiên hạ đều tôn Chu nhưng thật ra vẫn có không ít người học theo các vị Thánh nhân khác.”
“Hơn nữa, những năm gần đây các nho quan của Chu thánh nhất mạch đúng là có hơi phách lối, bọn họ thường làm cho bệ hạ tức giận, dù sao Đại Ngụy này vẫn do bệ hạ định đoạt, đâu phải do Thánh nhân định đoạt đâu.”
“Huynh nói đúng không? Hứa huynh?”
Chu Cảnh An mở miệng, nói với Hứa Thanh Tiêu chuyện về Chu thánh nhất mạch.
“Ừ, cuối cùng thì Đại Ngụy là Đại Ngụy của bệ hạ, không phải là Đại Ngụy của Thánh nhân, chẳng qua Hứa mỗ ta cũng tôn kính Chu thánh, có thể trở thành Thánh thì tất nhiên là bất phàm, tạo phúc cho thiên hạ, không thể bất kính.”
“Chỉ là bây giờ Chu thánh nhất mạch lại mượn lời của Chu thánh làm chuyện có lợi cho bản thân, lấy chuyện công làm chuyện tư.”
Hứa Thanh Tiêu vẫn rất tôn trọng đối với Thánh nhân, Thánh nhân chính là Thánh nhân, chắc chắn hắn sẽ không bất kính với Chu thánh, chỉ là ý niệm khác nhau mà thôi.
“Vâng vâng, Hứa huynh nói rất đúng.”
Chu Cảnh An cũng khẽ gật đầu theo.
Cuối cùng, xe ngựa cũng ngừng lại, đã tới vùng đất trung tâm của hoàng thành, trong đó không cho phép chạy xe.
Hai người bước xuống xe ngựa, lúc đầu Chu Cảnh An dự định sẽ mang Hứa Thanh Tiêu đến Hiền Thành quán nhưng Hứa Thanh Tiêu lại muốn yên tĩnh một lát cho nên hắn liền lựa chọn một tửu lâu.
Trong tay hắn còn có ngân phiếu hai trăm lượng, đều là tiền có được do bán lễ vật của các quốc công, các khách sạn trong kinh thành này hắn vẫn ở được, vì vậy Chu Cảnh An liền mang theo Hứa Thanh Tiêu đi đến một gian tửu lâu xem như khá tốt.
Khách điếm Kinh Nham.
Vào khách điếm, Chu Cảnh An chủ động tiến lên bảo chưởng quỹ lấy một gian phòng thượng hạng, đồng thời còn giúp Hứa Thanh Tiêu thanh toán ngân lượng.
Ngay lập tức, Hứa Thanh Tiêu muốn ngăn Chu Cảnh An lại nhưng người kia lại nói: “Hứa huynh, lần đầu tiên huynh đến kinh thành hơn nữa còn là do Chu mỗ đón tiếp, nói ra thì đây cũng là duyên phận, chỉ là tiền trọ mấy lượng bạc mà thôi, đừng nên giành với ta.”
Chu Cảnh An kéo Hứa Thanh Tiêu lại, nghiêm túc nói.
Sức lực của Hứa Thanh Tiêu thì hoàn toàn có thể đẩy Chu Cảnh An ra nhưng hắn vẫn biết được đối phương đang thể hiện chuyện đối nhân xử thế, hắn cũng không tiện cự tuyệt ý tốt của hắn ta cho nên liền nhận phần ân tình này.
Đợi sau khi lên phòng, Chu Cảnh An lấy một trang giấy trong phòng, trên đó có vẽ những đường nét chằng chịt, ngay sau đó, Chu Cảnh An đưa nó cho Hứa Thanh Tiêu nói:
“Hứa huynh, đây là địa đồ sơ lược của nội thành, Chu mỗ nghe nói có vài quốc công rất ưu ái huynh, bây giờ vẫn chưa muộn, có thể đi thăm hỏi các vị quốc công, ta sợ huynh không biết đường nên đã chuẩn bị sẵn cho huynh rồi.”
Chu Cảnh An quả nhiên là người rất lão luyện, đã sắp xếp dùm Hứa Thanh Tiêu tất cả mọi chuyện, đúng thật là một người tốt mà.
“Đa tạ Chu huynh, chờ khi làm xong mọi chuyện ta chắc chắn sẽ mời Chu huynh uống rượu một bữa.”
Hứa Thanh Tiêu cảm kích nói.
Mà đối phương thì khoát tay áo, cười cười nói: “Hứa huynh khách khí rồi, chẳng qua nếu như Hứa huynh đi thì hẳn là nên chuẩn bị một ít lễ vật, không cần quá nhiều, các vị quốc công cũng không cần đâu, chỉ cần có tâm ý là được rồi.”
“Nếu như Hứa huynh đi, Chu mỗ có thể cùng đi theo, miễn cho Hứa huynh gặp mấy chuyện phiền phức.”
Chu Cảnh An nói vậy.
“Phiền phức? Mua vài thứ chắc là sẽ không gặp chuyện gì phiền toái mới phải chứ?”
Lời nói của Chu Cảnh An làm cho hắn có hơi hiếu kỳ.
“Mua bán bình thường thì đúng là không có phiền toái gì, chỉ là giữa hai đường đông tây có không ít người Phiên người Hồ buôn bán, tính tình bọn họ cũng không tốt lắm, hơi nóng nảy, chỉ cho nhìn chứ không cho đụng vào, nếu như đụng vào thì chắc chắn phải mua.”
“Bọn họ thường xuyên gây ra chút chuyện thị phi, bọn họ là người của phiên bang, triều đình Đại Ngụy sẽ cân nhắc đến quốc thể cho nên cũng sẽ không quản nghiêm đâu, miễn cho kích động sẽ sinh ra một vài chuyện.”
Chu Cảnh An trả lời, câu này làm cho Hứa Thanh Tiêu khẽ cau mày.
Dưới chân thiên tử, trong hoàng thành lại mà còn có loại chuyện này nữa?
Làm ăn không phải là ngươi tới ta đi hay sao, chỉ cho nhìn chứ không cho đụng? Quyền lực lớn ghê ha? Ngươi nói nếu như là mấy món loại như đồ ngọc thì thôi đi, nếu như chỉ là mấy món đồ bình thường vậy thì chẳng phải ở hoàng thành này ngươi quá bá đạo rồi hay sao?
“Mấy người phiên bang này toàn là cơ bắp, không biết làm ăn khôn khéo như người Đại Ngụy chúng ta, chẳng qua chuyện cũng không có gì lớn, chỉ sợ nếu như gặp được thì sẽ nghe lải nhải dong dài, lại còn đi đến nha môn kéo tới kéo lui, kết quả cũng chỉ có thể hòa giải mà thôi.”
“Không cần phải vì bọn họ mà lãng phí thời gian.”
Chu Cảnh An nhìn ra Hứa Thanh Tiêu có chút không vui, nhưng mà chuyện này cũng không có gì, quen thì tốt thôi, dù sao thì chỉ cần không chọc đến thì sẽ không có thị phi gì.
“Được, vậy thì làm phiền Chu huynh đi theo giúp ta một chuyến.”
Hứa Thanh Tiêu gật đầu, sau khi bỏ đồ xuống thì liền đi cùng với Chu Cảnh An.
Ra khỏi khách điếm, đi bộ khoảng chừng bốn trăm bước thì thấy một con đường vô cùng rộng lớn, trên đường đi người qua kẻ lại náo nhiệt, bách tính trong kinh thành đều tụ tập lại nơi này, có tửu quán trà lâu, cũng có gánh xiếc tạp kỹ.
Bên ngoài có bày biện không ít quầy hàng, các loại đồ vật kì quái cái gì cũng có, thư pháp, tranh chữ, ngọc thạch bảo khí, nhìn sơ cũng đủ khiến cho người ta hoa mắt, không nhìn hết nổi.
Hứa Thanh Tiêu đi trên phố, đã là lễ vật chuẩn bị cho các vị quốc công thì Hứa Thanh Tiêu cũng không cân nhắc đến mấy vật như tranh chữ ngọc khí gì đó, thứ nhất là giá cả cao, hiệu quả không cao, thứ hai là các võ quan cũng không thèm nhìn đến.
Về phần các loại thuốc bổ và dược liệu, hắn cũng không có ý định mua. Thân là quốc công, thuốc bổ dược liệu mỗi ngày họ uống nhất định đều là hàng thượng đẳng, ngân lượng của hắn cũng không mua nổi, cho nên suy nghĩ một hồi Hứa Thanh Tiêu liền đến mua một ít tơ lụa thượng đẳng. Mấy thư này cho dù các vị quốc công không cần đến thì cầm cho bọn hạ nhân may chút quần áo cũng không thành vấn đề.
Hắn đưa đến vật gì không quan trọng, chỉ cần người đi là được rồi. Nếu như hắn thật sự đưa ra vài thứ quý báu thì mới có vấn đề đó.
Một tên thư sinh như ngươi, ngân lượng ở đâu ra chứ?