Chương 228: Trời Ơi, Quốc Công, Cháu Của Ngài Có Tư Chất Của Đại Nho Đó (1)
Kinh đô Đại Ngụy.
Bắc môn.
Cửa thành kinh đô to lớn nguy nga, tường thành ít nhất thì cũng rộng đến ba mươi trượng, có ba cửa đi, cửa dành cho bách tính phổ thông, cửa dành cho tiểu thương, còn có cửa dành cho quan viên. Cuối cùng còn có một cái cửa nhỏ nữa, chuyên mở ra cho những văn kiện khẩn cấp, không được chặn lại.
Đi xuống từ xe ngựa, Hứa Thanh Tiêu nhìn qua kinh thành vô cùng nguy nga kia, không hiểu sao trong lòng lại thấy hơi xúc động.
Hắn muốn ngâm một bài thơ nhưng nghĩ lại một hồi thì vẫn là thôi đi, chỉ sợ lại tiếp tục dẫn đến loại dị tượng kì dị gì nữa, không bằng cứ giữ lại để sau này tham gia yến hội.
“Đa tạ hai vị đi theo ta cả chặn đường.”
Sau khi bước xuống xe ngựa, Hứa Thanh Tiêu móc ra hai tờ ngân phiếu hai mươi lượng đưa cho hai vị quan sai.
Tuy nói là nhiệm vụ của quan gia bọn họ nhưng bất luận là như thế nào thì mấy ngày nay hai người này cũng xem như đã tận tâm tận lực, Hứa Thanh Tiêu không thể không biểu hiện chút gì được.
“Hứa tiên sinh khách khí, ngân lượng này bọn ta không thể nhận, ngài giải oan cho đám huynh đệ bọn ta, nếu như bọn ta còn dám thu ngân lượng thì đúng thật không phải là người.”
Hai người chắp tay, cự tuyệt hảo ý của Hứa Thanh Tiêu.
“Được, đa tạ hai vị.”
Hứa Thanh Tiêu cũng rất hào phóng, sau khi thu hồi ngân phiếu thì có hơi hành lễ về phía hai người.
Hai người cũng làm lễ lại sau đó điều khiển xe ngựa quay trở về.
Sau khi đưa mắt nhìn xe ngựa rời đi, Hứa Thanh Tiêu bắt đầu xếp hàng như thường lệ.
Đội ngũ vào kinh rất dài, xếp hàng thông thường thì ít nhất phải mất khoảng nửa canh giờ.
Thẩm tra đối chiếu thông tin và thân phận các thứ, không có chút qua loa nào.
Hứa Thanh Tiêu cũng rất kiên nhẫn.
Khoảng gần một canh giờ rưỡi sau, cuối cùng thì đội ngũ xếp hàng cũng đến lượt Hứa Thanh Tiêu, hắn đưa thông tin đi đường cho quan viên phụ trách thẩm tra, người kia có vẻ hơi hững hờ.
Nhưng rất nhanh sau đó sắc mặt hắn ta liền thay đổi, ngay lập tức hắn ngẩng đầu lên rồi nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
“Các hạ là Hứa Thanh Tiêu? Hứa Vạn Cổ?”
Hắn đứng dậy, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Chính là ta đây, không biết đại nhân là?”
Hứa Thanh Tiêu khiêm tốn hữu lễ đáp.
“Ai nha, quả nhiên là Hứa Vạn Cổ, Hứa huynh đây mà.”
“Không dám nhận hai từ đại nhân, Không dám nhận hai từ đại nhân, tại hạ Chu Cảnh An, quan canh giữ cửa thành kinh đô, bái kiến Hứa Vạn Cổ, Hứa huynh.”
Chu Cảnh An đứng dậy nói
Chu Cảnh An nhìn qua khoảng hơn ba mươi tuổi, tướng mạo bình thường.
Chức quan của Chu Cảnh An ở kinh đô này chỉ to như hạt vừng, nhưng mà dù gì thì hắn cũng là quan trong kinh thành mà, đúng không? Cho nên tất nhiên hắn cũng có nghe nói về Hứa Thanh Tiêu thậm chí có thể nói là trong kinh đô này có ai không biết đến Hứa Thanh Tiêu?
Khoảng thời gian trước dư luận xôn xao, danh tiếng như sấm bên tai, trước đó hắn còn đang suy nghĩ mình có thể gặp được Hứa Thanh Tiêu hay không nhưng lại không ngờ tới thật sự có thể gặp được ở nơi này.
“Thì ra là Chu đại nhân, Hứa mỗ bái kiến Chu đại nhân.”
Hứa Thanh Tiêu cũng cực kì khách khí, vốn chẳng để tâm đến phẩm cấp chức quan đối phương. Có thể làm quan ở kinh thành thì chẳng ai vô năng cả, nói không chừng sau này hắn còn cần nhờ đối phương hỗ trợ nữa.
Vào kinh thành, thứ hắn cần nhất chính là nhân mạch, chỉ cần người không có địch ý với mình, có thể kết bạn thì hắn sẽ kết bạn.
“Quá lời rồi, quá lời rồi, Hứa huynh đã là thất phẩm minh ý, luận học vấn thì ta cần phải gọi huynh một tiếng tiên sinh, luận quan cấp thì Hứa huynh là đệ nhất thi phủ, bây giờ còn được bệ hạ gọi đến, không bao lâu nữa chắc là huynh có thể vào triều.”
“Hứa huynh chờ một lát.”
Chu Cảnh An đầu tiên là tán dương một phen, sau đó là đứng dậy bảo trợ thủ bên cạnh làm việc cho hắn, xung quang có không ít người chú ý tới, từng người bọn họ đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Đợi sau khi bàn giao công việc xong thì Chu Cảnh An vừa cười vừa nói:
“Hứa huynh, huynh vừa tới kinh thành cho nên có thể là không quá quen thuộc, Chu mỗ đưa huynh đi làm quen một phen, sẵn tiện giúp huynh tìm chỗ đặt chân, không biết Hứa huynh có đồng ý hay không?”
Chu Cảnh An là ai?
Đừng nhìn hắn chỉ là một quan ở cửa thành kinh đô, mới chỉ là tòng thất phẩm nhưng mà trên thực tế thì sao? Trên cơ bản thì Chu Cảnh An cũng ghi nhớ rất nhiều người nổi danh trong thiên hạ.
Dù sao thì nơi này cũng là kinh thành, là nơi mà các nhà quyền quý tiếng tăm hay phú thương sớm muộn gì cũng phải tới, lỡ như ngày nào đó gặp được thì sao bây giờ? Nếu như bỏ lỡ thì cũng không có chuyện gì, nhưng ngộ nhỡ hắn đắc tội với người ta thì sao?
Mặc dù nói có khi tên cũng trùng tên nhưng mà cứ hỏi một câu không phải là được rồi sao? Người ta không thừa nhận thì hắn cũng không đắc tội, nếu như người ta thừa nhận thì hắn cũng có thể trèo cao.
Giống như bây giờ vậy, không phải đã lôi kéo quan hệ được với Hứa Thanh Tiêu rồi đó sao? Mặc kệ Hứa Thanh Tiêu có đồng ý hay không nhưng ít ra thì cũng xem như là để lại chút ấn tượng tốt.
Phải biết rằng bây giờ Hứa Thanh Tiêu chính là một cái bánh siêu cấp thơm ngon. Khi thi phủ thì viết ra tuyệt thế văn chương, dự yến ở Nam Dự lâu các thì để lại tuyệt thế biền văn, còn về chuyện tức giận với đại Nho, minh ý trong ba ngày càng hoàng tráng hơn.
Chủ yếu nhất là, Chu Cảnh An hắn cũng không phải là người của Nho gia, cho nên Hứa Thanh Tiêu có đắc tội với Nho gia hay không cũng chẳng phải chuyện của hắn, Văn cung đại Ngụy cũng không chỉ có mình nhất mạch Chu thánh.
“Nếu như có thể vậy thì làm phiền Chu đại nhân vậy.”
Mối quan hệ này tốt quá rồi, đúng là Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn không hiểu rõ bố cục của kinh thành, nếu như có một người dẫn thường hiểu tất cả mọi chuyện vậy thì tốt còn gì bằng.
“Khách khí rồi.”
Chu Cảnh An cười nói, ngay sau đó mời Hứa Thanh Tiêu đi lên, sau đó hai người cùng nhau đi.
“Hứa huynh, kinh đô Đại Ngụy từ đông sang tây cũng khoang bốn ngàn năm trăm dặm, từ nam xuống bắc thì khoảng bốn ngàn ba trăm dặm, chia làm nội thành và ngoại thành, kinh thành thuộc nội thành, ngang dọc có khoảng một trăm lẻ tám con phố.”
“Hoàng thành ở phía trên, bên trái là đường lớn Chu Tước, chính là nơi mà các vương hầu quốc công cư trú, bên phải là đường lớn Huyền Vũ, là nơi ở của các vị hoàng thân quốc thích và bách quan triều đình.”
“Xuống dưới là khoảng bảy mươi hai phường, hai bên đường bán thứ này thứ kia, náo nhiệt vô cùng. Chờ thêm mấy ngày nữa Hứa huynh có thể đi ra phố chu ngoạn, ăn uống vui vẻ, vô cùng phồn hoa.”
Chu Cảnh An giảng giải bố cục toàn bộ hoàng thành cho Hứa Thanh Tiêu.
Hoàng thành cực lớn, nơi này chỉ là nội thành nhưng nhân khẩu cư trú đã đạt đến khoảng ba bốn trăm vạn, rắc rối phức tạp, hơn nữa khoảng cách từ nơi này đến hoàng cung ít nhất thì cũng cần phải hai canh giờ lộ trình mới có thể đi đến.