Chương 233: Trời Ơi, Quốc Công, Cháu Của Ngài Có Tư Chất Của Đại Nho Đó (6)
An Quốc công vừa cười vừa nói năng có vẻ tùy ý nhưng thật ra là đang chỉ điểm cho Hứa Thanh Tiêu.
Đúng là như vậy, bọn họ đều là võ tướng, tất nhiên là không thích loại làm ra vẻ khiêm tốn thế này, hơn nữa Hứa Thanh Tiêu còn trẻ, cũng không phải là người bốn mươi năm mươi tuổi, đã từng trải qua sóng to gió lớn.
Phách lối một chút cũng là một trong những đặc điểm của người trẻ tuổi, chỉ cần ngươi đừng phách lối quá mức là được.
“Đúng vậy đó Hứa lão đệ, nếu ta cũng có phần tài hoa này như ngươi thì đảm bảo lỗ mũi ta sẽ chỉ lên đến tận trời, nếu như người của đường lớn Chu Tước này ai dám nhìn ta thì ta liền sẽ mắng người đó.”
“Chúng ta đều là hạng người võ phu thô kệch cho nên nói chuyện thường sẽ thẳng thắn một chút, Hứa lão đệ, nào, uống một ly nào.”
Đám hậu nhân của An Quốc công cũng mở miệng theo, vui cười cởi mở mời Hứa Thanh Tiêu uống thêm một ly.
Ly rượu thứ hai vào bụng. Không thể không nói, rượu của phủ quốc công quả nhiên là rất mạnh, vừa mạnh vừa bá đạo nhưng lại có hơi chát miệng, đơn thuần chỉ là rượu mạnh mà thô, không dễ uống như rượu Mao Đài, cũng không có mạnh như rượu Mao Đài kiếp trước.
Nhưng hắn vẫn uống, phải nể mặt.
“Nếu như chư vị đã nói như vậy thì Húa mỗ cũng không khiêm tốn nữa.”
Hứa Thanh Tiêu cười cười nhưng cũng chỉ nói như vậy mà thôi, chẳng lẽ lại nói An quốc công đứng lên đi, những người ngồi ở đây đều là rác rưởi?
Đây không phải muốn chết hay sao?
“Ừ, thẳng thắn một chút mới tốt, tới tới tới, lại thêm một ly, lại thêm một ly.”
Đám người cười nói, sau đó thay nhau mời rượu.
Sau khi qua ba lần rượu rốt cuộc thì An Quốc công cũng mở miệng nói chuyện chính.
“Hứa Thanh Tiêu, lần này ngươi được Hoàng thượng gọi đến, có tính toán gì không?”
An Quốc công mở miệng hỏi.
“Hồi quốc công, học sinh tạm thời vẫn chưa có dự định gì, chỉ chờ bệ hạ triệu kiến thôi.”
Hứa Thanh Tiêu thành thật trả lời.
“Ừ, cũng đúng, vậy ngươi có ý kiến gì hay không?”
An quốc công tiếp tục hỏi, Hứa Thanh Tiêu cuối cùng có phải là người nhà binh hay không đến bây giờ cũng chỉ là một suy đoán mà thôi, dù sao thì Hứa Thanh Tiêu cũng không chính miệng thừa nhận.
Cho nên dù có suy đoán thế nào thì cũng chỉ là suy đoán mà thôi, bây giờ An quốc công rất trực tiếp hỏi Hứa Thanh Tiêu có dự định và suy nghĩ như thế nào.
Hỏi thẳng ra thì cũng không có gì, mặc kệ Hứa Thanh Tiêu lựa chọn như thế nào thì ông ta cũng đều có thể giúp cho Hứa Thanh Tiêu tham khảo một chút, xem như là trưởng bối giúp đỡ vãn bối.
Mà đối với vấn đề này, Hứa Thanh Tiêu lập tức hít sâu một hơi, hắn hiểu rất rõ ràng câu trả lời tiếp theo của mình quan trọng như thế nào.
Trả lời tốt thì mình ổn, trả lời không tốt thì có thể dẫn đến phiền toái.
“Quốc công, Hứa mỗ bất tài, dù sao cũng mới đến triều đình, vốn không nên có suy nghĩ gì mới phải.”
“Nhưng mà quốc công có biết Hứa mỗ ta đã từng làm qua một bài từ hay không?”
Hứa Thanh Tiêu nói thế.
“Có biết, tên là Mãn Giang Hồng, cảm nhận của lão phu đối với bài từ này là rất tốt.”
An Quốc công đúng là rất tán dương.
Mà lúc này, Hứa Thanh Tiêu cũng không khỏi đứng dậy, ngay sau đó nhìn về phía An Quốc công nói:
“Quốc công, sở dĩ Hứa Thanh Tiêu ta làm bài từ này là bởi vì ta đã đọc qua sử kí, nhìn thấy đoạn lịch sử kia.”
“Vương triều Đại Ngụy ta chính là thượng quốc, lịch đại minh quân, quốc lực hùng mạnh, lại không ngờ rằng Man Di phương bắc xâm chiếm lãnh thổ nước ta, giết con dân ta, cướp tài nguyên Đại Ngụy ta.”
“Sách sử vô tình, chỉ một dòng chữ không thể biểu đạt ra tình cảnh thảm liệt khi ấy, một áng văn chương không thể nói lên sự hung bạo của Man Di, mỗi lần nghĩ đến đây, Hứa mỗ đều đau lòng vô cùng, mỗi khi nghĩ đến lúc ấy, Hứa mỗ lại cam thấy phẫn nộ vô cùng.”
“Chỉ tiếc tuổi ta nhỏ, không thể đi theo tiên đến chinh phạt, giết hết bọn man di, chỉ tiếc ta vô năng, mối nhục Tĩnh thành rõ mồn một trước mắt mà chúng ta thân là người đọc sách vậy mà chỉ biết dùng bút mực nói suông.”
“Quốc an, chính là ý nghĩ của Hứa mỗ, tựa như Mãn Giang Hồng vậy, cưỡi xa mã bắc phạt, tru sát man di, đói thì ăn thịt hắn, khát thì uống máu hắn.”
Giọng Hứa Thanh Tiêu khi nói ra những lời này âm vang mạnh mẽ, lời nói cũng là xuất ra từ tận đáy lòng.
Mối nhục Tĩnh thành, hắn sẽ không quên, cũng sẽ không xem như không thấy.
Mối hận với Man Di hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Chỉ là, trước mắt thì hắn không làm được, bởi vì không có tiền đánh trận cho nên ta vẫn còn muốn kiếm tiền cho quốc gia, đợi khi có tiền sẽ lại đánh trận.
Ừ, trên cơ bản thì không có gì khác nhau.
Nhưng mà những lời này thì Hứa Thanh Tiêu chỉ dám giấu ở trong lòng.
“Hay!”
“Hay cho một câu tru sát Man Di, đói thì ăn thịt hắn, khát thì uống máu hắn.”
Lời nói của Hứa Thanh Tiêu giàu sức cuốn hút làm cho An Quốc công không khỏi hô lên khen hay.
Người tuổi trẻ bây giờ đúng là muốn đi đánh trận nhưng bọn họ đánh trận là vì cái gì? Là vì kiến công lập nghiệp, là vì giành lại thể diện.
Nhưng hắn thật sự nhìn ra được bên trong ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu mang theo cừu hận, loại cừu hận này chính là mối thù vì đất nước.
Là thật sự muốn rửa sạch cừu hận cho Đại Ngụy.
Bởi vậy có thể thấy được, Hứa Thanh Tiêu người này đúng là võ quan, không tệ, không tệ.
“Hứa Thanh Tiêu, lão phu uống với ngươi một ly, hi vọng một ngày kia ngươi thật sự có thể vì Đại Ngụy ta, rửa sạch mối nhục.”
An Quốc công mở miệng nói, ông ta cực kì yêu thích Hứa Thanh Tiêu.
“Quốc công nói quá lời rồi, mối hận nước này còn phải nhờ quốc công đến báo, thứ mà học sinh càng hi vọng hơn chính là có thể đi theo quốc công xuất chinh, giết đám Man Di, không chừa manh giáp.”
“Hơn nữa người mà Hứa mỗ bội phục nhất chính là An quốc công, bảy lần bắc phạt, An quốc công giết hàng vạn kẻ địch, học sinh kính nể. Chén rượu này, học sinh kính quốc công.”
Hứa Thanh Tiêu cũng không dám nhận lời này cho nên hắn đã thổi phồng An Quốc công một chút.
Quả nhiên sau khi ngeh được lời tán dương của Hứa Thanh Tiêu, đôi mắt An Quốc công càng lóe lên sự vui mừng.
“Vậy, bài Mãn Giang Hồng của ngươi là?”
An quốc công nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, không nhịn được hỏi.
Bài Mãn Giang Hồng này chính là thiên cổ danh từ, nếu như Hứa Thanh Tiêu đúng thật là tặng cho mình vậy quả thật đây đúng là một chuyện vui mừng.
“Quốc công, Mãn Giang Hồng đúng thật là học sinh làm ra vì một người, nhưng ta sợ thế nhân mắng ta nịnh nọt cho nên học sinh sẽ không nói, nhưng An quốc công là người mà học sinh kính nể.”
“Học sinh lại uống thêm một ly.”