Chương 232: Trời Ơi, Quốc Công, Cháu Của Ngài Có Tư Chất Của Đại Nho Đó (5)
Quả nhiên câu này thốt ra làm cho thư sinh có chút luống cuống, nhìn ánh mắt của bọn người phiên bang dị tộc này một chút, cuối cùng hắn cũng cắn răng lấy ra ngân phiếu mười lượng sau đó giận đùng đùng phất tay áo rời đi.
Quan sai cần ngân phiến đi tới giao cho đám người kia, ánh mắt có chút bất thiện nói:
“Như vậy là được rồi nhé, sắp đến thọ thần của bệ hạ rồi, nếu như các ngươi làm loạn thì coi cừng bọn ta không khách khí.”
Đám quan sai cũng không có cách nào, bọn họ cũng chỉ có thể để lại một câu đe dọa rồi bỏ đi.
Mà bọn người dị tộc phiên bang kia thì dương dương đắc ý nhìn tờ ngân phiếu, lộ ra nụ cười cực kỳ đắc ý.
“Chó chết.”
Đôi mày Hứa Thanh Tiêu mang chút lạnh lùng, nhưng cũng không xen vào chuyện của người khác, hắn đi về phía trước, sau khi đi vài bước thì chân động một cái, một cục đá bắn ra nhắm ngay chỗ quầy hàng của đám người kia
Rầm.
Rầm rầm.
Chỉ nghe một âm thanh rất nhỏ vang lên, sau đó là tiếng các loại ngọc vỡ nát, quầy hàng cũng sập, các loại ngọc khí rơi vỡ trên mặt đất, ít nhiều gì thì cũng bị hủy đến bốn năm phần mười, có rẻ đi chăng nữa thì cũng đắt hơn mười lượng kia nhiều.
“Ôi Thánh ngọc của ta.”
Tiếng la khóc của đám người dị tộc vang, nụ cười trên mặt cũng hoàn toàn không còn.
Hứa Thanh Tiêu cũng không để ý, lại tiếp tục tiến lên.
Làm việc tốt không để lại tên tuổi.
Ước chừng sau nữa khắc đồng hồ, Hứa Thanh Tiêu cuối cùng cũng đã đi đến đường lớn Chu Tước.
So với sự phồn hoa ở phía tây thì trong nháy mắt, đường lớn Chu Tước làm cho người ta cảm thấy vắng lặng hơn nhiều. Người trên phố cũng không nhiều hơn nữa đi lại cũng tương đối gấp rút, đường phố lại còn cực kỳ sạch sẽ, hai bên đều là phủ trạch, gác cổng đứng đó ít nhất cũng có sáu người, các loại biển phủ treo đầy.
Đường lớn Chu Tước vốn là nơi ở của các vương hầu quốc công, đường lớn Bạch Hổ thì là nơi cư trú của các vị hoàng thân quốc thích và các đại thần trong triều.
Hứa Thanh Tiêu dựa theo địa đồ mà tìm, cuối cùng cũng đi đến được nhà của An Quốc công.
An Quốc công phủ.
Biển hiện siêu lớn xuất hiện trước mắt Hứa Thanh Tiêu, đại môn rộng lớn, trái phải hai bên mỗi bên có bốn hộ vệ đang đứng, mỗi người đều tinh khí dồi dào. Hứa Thanh Tiêu phát hiện được khí cơ trên người bọn họ.
Rất mạnh, ít nhất cũng là võ giả bát phẩm.
Đan điền võ giả canh cổng ở nơi này, quả nhiên là trước cửa tể tướng quan thất phẩm mà. Chẳng qua những người này chắc hẳn là thủ hạ trước kia của An Quốc công, chắc là thân tín, đây cũng là chuyện bình thường.
Đi đến trước cửa phủ, Hứa Thanh Tiêu ôm quyền chắp tay nói:
“Tại hạ Hứa Thanh Tiêu, tự là Thủ Nhân, nhận được lời mời của An quốc công, đến đây bái kiến.”
Hứa Thanh Tiêu làm lễ, hướng về phía phủ trạch cúi đầu nói.
Giọng nói vang lên, tám vị thủ vệ chẳng nhúc nhích chút nào, đến cả ánh mắt cũng không thèm quăng tới, vẫn đối mắt nhìn nhau như cũ.
Nhưng ngay vào lúc này, đại môn phủ trạch cũng mở ra.
Một lão giả nhìn giống như là quản gia đi ra, đưa ánh mắt nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu sau đó mở miệng nói:
“Hứa công tử, quốc công đã chuẩn bị xong yến hội.”
Quản gia lộ ra nụ cười, hơi hành lễ với Hứa Thanh Tiêu, cực kì khách khí.
“Quốc công khách khí rồi.”
Hứa Thanh Tiêu đi đến bậc thang, sau đó theo quản gia đi vào.
Tiến vào trong phủ, hai bên trái phải đều là thị nữ nha hoàn, liếc sơ qua thì thấy có ít nhất cũng ba mươi bốn mươi người, mỗi người đều đang trong tuổi dậy thì.
“Bái kiến Hứa công tử.”
Đám thị nữ cùng nhau mở miệng, làm lộ rõ khí khái của phủ quốc công.
Hứa Thanh Tiêu lộ ra khuôn mặt ôn hòa rồi khẽ gật đầu, sau đó một đường đi thẳng theo quản gia.
Vượt qua mấy đình viện, núi giả và hòn non bộ, dường như quản gia của phủ quốc công cố ý muốn khoe khoang cho nên dẫn Hứa Thanh Tiêu đi đông đi tây, sau khi tham quan một phen thì thời gian cũng trọn vẹn hai khắc đồng hồ, lúc này mới đi đến một hoa viên.
Mà lúc này, trong hoa viên đã có sắp xếp yến tiệc. Trên một cái bàn dài, nhìn lướt qua thì thấy có khoảng hơn mười người ngồi chờ mình, trong đám người, có một vị lão giả ngồi ở chủ vị.
Lão giả tóc bạc trắng phau nhưng tinh thần sáng láng, không có chút cảm giác như đèn lay trước gió chút nào, ánh mắt vẫn như hổ, khí thế như rồng. Tuy ông chỉ ngồi ngay ngắn ở nơi đó nhưng không hiểu sau lại làm cho người ta có một loại cảm giác áp lực thật lớn, nếu không có gì ngoài ý muốn thì đây chính là An Quốc công.
“Học sinh Hứa Thanh Tiêu bái kiến An quốc công.”
“Lần này đến đây học sinh vốn cũng định mua chút lễ vật nhưng bản thân vốn chẳng có thứ gì quý giá, có lòng mà không có sức cho nên mới mua một cái quạt xếp tinh xảo, cả gan đề vài chữ vì An Quốc công, hy vọng An Quốc công đừng ghét bỏ.”
Hứa Thanh Tiêu lấy quạt xếp từ trong tay áo ra, đồng thời cũng cúi đầu làm lễ.
Quản gia cầm quạt xếp, đi tới trước mặt An quốc công.
“Trung quân báo quốc, làm người đức độ, ha ha ha, Thanh Tiêu có lòng rồi, tới đây, đừng nên câu nệ, ngồi xuống, ngồi xuống.”
Tư thế Hứa Thanh Tiêu nho nhã lễ độ hơn nữa lại còn dụng tâm như thế tất nhiên là khiến cho An quốc công vui vẻ rồi, chủ yếu nhất là tướng mạo của Hứa Thanh Tiêu làm cho người ta rất dễ mến.
Ông ta là võ quan, không quá ưa thích lễ nghĩa của đám văn nhân mà thích tùy ý một chút, nếu không phải là lần đầu tiên gặp mặt thì ông ta cũng sẽ không ngồi ngay ngắn như vậy đâu.
Bây giờ nhìn Hứa Thanh Tiêu lễ phép như vậy, ông ta cũng liền tùy ý đứng lên.
“Đa tạ An Quốc công.”
Hứa Thanh Tiêu cũng không khách khí mà chậm rãi ngồi xuống. Nếu như quá mức khách khí, vậy đoán chừng trong lòng đám võ quan này cho rằng đây không phải là khiêm tốn mà là đang cố ý ra vẻ.
Sau khi ngồi xuống lập tức có thị nữ rót rượu cho Hứa Thanh Tiêu.
Mà An Quốc công thì cũng rất thẳng thắn, nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói:
“Lão phu vẫn luôn nghe nói Hứa Thanh Tiêu ngươi có vạn cổ chi tài, bây giờ nhìn thấy người thật, đúng thật là không tệ, khiêm tốn tài hoa, lại có ngoại hình, không tệ, không tệ, đến đây, đừng có ngẩn ra đó, có khách đến chơi, mau uống một ly.”
An Quốc công cười ha hả nói, đám người cũng lập tức nâng ly lên, uống ly thứ nhất.
“An Quốc công đúng thật là quá khen rồi, vạn cổ chi tài chẳng qua cũng chỉ là khoa trương mà thôi.”
Hứa Thanh Tiêu khiêm tốn nói. Lời này nói thì vẫn nói nhưng dù sao thì từ vạn cổ đại tài này hắn cũng không nhận nỗi.
“Nào có, lão phu đã nghe nói qua, trời không sinh Hứa Thanh Tiêu, Nho đạo vạn cổ như đêm dài, lời này, rất bá khí, có hương vị nhà binh chúng ta.”
“Ngươi cũng đừng có khiêm tốn làm gì, mấy người đọc sách các ngươi chính là như vậy, cứ luôn thích khiêm tốn. Thẳng thắn một chút cũng không sao, thẳng thắn mới tốt, lão phu còn tốt đó, ngươi thử đi đến các phủ quốc công khác nhìn xem.”
“Bọn họ còn chán ghét loại người mang dáng vẻ nho nhã khiêm tốn hơn cả lão phu.”