Chương 236: Quốc Công Chấn Động, Kế Của Hứa Thanh Tiêu (2)
Ngay vào lúc Hứa Thanh Tiêu mở Nho đạo thần mục, ông ta có cảm giác đây đúng thật là một loại thần thông phi phàm, không thể nào giả vờ được.
Còn nữa, Hứa Thanh Tiêu cũng không cần thiết phải giả vờ, dùng cái này để lấy lòng ông ta. Cũng đâu có lợi ích gì.
Quan trọng nhất là ông ta cũng nghĩ đến một chỗ, mặc dù ông ta là người thô lỗ, con trai ông ta cũng là một người thô kệch nhưng mà không phải có câu không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời sao?
Võ đạo cũng là như vậy, chắc không đến nỗi cả ba đời đều là võ đạo chứ nhỉ? Lại thêm con cháu đời sau của mình khai chi tán diệp, sao lại không thể sinh ra một nho sinh? Dựa vào đâu mà không thể sinh ra được một người đọc sách?
Kết hợp ba điểm trên lại, An Quốc công đã chắc chắn một việc.
Hứa Thanh Tiêu là người thành thật, chuyện này mọi người đều biết, người thành thật sẽ không gạt người.
Ha ha ha.
An Quốc công rất vui vẻ, người càng vui vẻ hơn ông ta chính là Lý Binh. Hắn kéo con của mình lại, trước tiên khoan hãy nói gì hết, trước đó chỉ nhìn thôi liền cảm thấy tên nhóc này chỉ là một đứa trẻ tinh nghịch, ngày thường chỉ biết chọc cho hắn tức giận.
Nhưng bây giờ nhìn lại, đây không phải chính là Văn Khúc tinh hạ phàm đó sao? Hay lắm, ha ha ha, con trai hắn ta có tư chất đại Nho.
Mấy người bên cạnh mặc dù cũng lộ ra nụ cười nhưng có mấy người cũng chỉ cười gượng mà thôi. Chuyện bình thường mà, dù sao cũng đâu phải là con trai nhà mình?
Mấy phu nhân thì lại càng ra sức đẩy tướng công của mình, dùng ánh mắt ra dấu, tướng công lập tức hiểu ý rồi vội vàng đứng lên nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói:
“Thanh Tiêu huynh đệ, ngươi có thể giúp ta nhìn con trai ta một chút được không?”
“Đúng đúng đúng, Thanh Tiêu huynh đệ, dù sao thì cũng đã lỡ nhìn rồi, không bằng nhìn thử giúp con trai ta xem, có tài khí hay không.”
Mấy người con trai của quốc công đều không nhịn được nhao nhao hy vọng Hứa Thanh Tiêu nhìn giúp con mình, mặc dù việc này rất không lễ phép nhưng chỉ sợ là An Quốc công cũng không tiện ngăn cản.
Đúng mà, cháu mình nhiều như vậy, nói không chừng vẫn còn có đứa khác.
Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu lại khẽ nhíu mày nhìn về phía thiếu niên áo tím, cậu ta cũng nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, bỗng nhiên trong mắt câu ta lộ ra vẻ lạ lùng, cậu ta nhớ ra Hứa Thanh Tiêu là ai rồi.
Không phải là người vừa bị mình đánh cướp ở cửa thành đây sao?
Chỉ là lời chưa kịp nói ra khỏi miệng thì giọng của Hứa Thanh Tiêu đã vang lên.
“Chỉ là, quốc công, có một câu, không biết ta có nên nói ra hay không.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, câu nói kia làm cho tất cả mọi người đều trầm mặc xuống, nhất là Lý Binh và An Quốc công, sắc mặt bọn họ có vẻ hơi nặng nề. Dù sao thì sắc mặt Hứa Thanh Tiêu cũng có hơi không tốt lắm.
“Thanh Tiêu hiền điệt, có chuyện gì ngươi cứ nói đi, không sao cả, có sóng gió lớn gì lão phu chưa từng thấy qua chứ?”
“Đúng vậy đó, Thanh Tiêu huynh đệ, có chuyện gì ngươi cứ nói đi.”
Hai người lần lượt mở miệng, bọn họ không biết Hứa Thanh Tiêu đột nhiên thay đổi lời nói là có ý gì.
Nghe được câu nói của hai người, Hứa Thanh Tiêu có hơi ho khan một phen, ngay sau đó chấp tay nói:
“Đã như vậy, học sinh xin nói thẳng.”
“Quốc công, thế tử, đứa trẻ này tuy rằng có tư chất đại Nho nhưng ta mới vừa xem khí vận của nó, phát hiện ra có ba chỗ bị đứt gãy.”
“Nói cách khác sẽ có ba chuyện làm nó không cách nào tấn thăng lên đại Nho được.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, nhíu mày nói ra nguyên nhân.
“Ba chuyện gì vậy?”
An Quốc công hỏi.
“Thứ nhất, gia thế. Quốc công, thế tử, học sinh muốn hỏi một câu, có phải là các ngài đã quá cưng chiều tiểu thế tử hay không?” Hứa Thanh Tiêu mở miệng hỏi.
Lời này nói ra làm cho đám người đều sửng sờ.
“Thanh Tiêu huynh đệ, cái này... Đúng là có hơi cưng chiều, nhưng ta cũng có đánh nó mà, da của đứa nhỏ này dày lắm đó.”
Lý Binh kiên trì nói. Thật ra thì người cưng chiều không phải hắn mà là cha hắn, cũng chính là An Quốc công. Cách đời thì thân hơn, chuyện này ai cũng hiểu, nhưng hắn không thể phản bác lại là chính cha hắn mới là người cưng chiều cháu nội được, ở trước mặt người ngoài vẫn phải giữ thể diện.
“Quả nhiên.”
Hứa Thanh Tiêu lắc đầu, thở dài.
Nhưng có người lại mở miệng nói.
“Thanh Tiêu huynh đệ, đứa nhỏ vẫn còn nhỏ mà, cưng chiều một chút cũng đâu thành vấn đề đúng không?”
Có người không hiểu nên nói vậy, cảm thấy cưng chiều một chút cũng đâu phải là vấn đề gì to tát , sao lại có dính dáng đến chuyện đại Nho?
Nghe xong lời này, Hứa Thanh Tiêu lập tức lắc đầu, vẻ mặt kiên định nói:
“Cũng không phải!”
“Con gây tội là tại cha dạy không nghiêm, dạy dỗ con cái tuyệt đối không thể cưng chiều được. Dù sao thì nghịch ngợm là tính cách trời sinh của trẻ nhỏ, đọc sách cần chú ý đến thiên phú và thiên tư, đây là chuyện đầu tiên, chuyện không thể thiếu sau đó chính là chăm học.”
“Ta lấy một ví dụ nhé, ở trong huyện của ta đã từng sinh ra một đứa trẻ có thiên phú vô cùng tốt, năm tuổi đã có thể làm thơ, phụ mẫu nó vô cùng vui vẻ, cũng cực kỳ cưng chiều đứa trẻ này. Họ cho là con mình có thiên phú cực kỳ cao, tương lai nhất định sẽ thi đậu Trạng Nguyên.”
“Nhưng đợi đến khi thành niên, đứa trẻ này lại chẳng có chút công danh nào cả, thậm chí còn bởi vì cha mẹ quá mức cưng chiều mà trở nên tùy hứng làm bậy, sau đó cấu kết với người khác trộm cắp, cuối cùng bị phán vào tù.”
“Dùng binh pháp mà nói, mới vào binh doanh, muốn kiến công lập nghiệm thì chắc chắn phải ra trận giết địch, nhưng học sinh muốn hỏi quốc công, sau khi người đó giết địch đến một trình độ nhất định, lập nên quân công hiển hách thì tiếp theo đó là làm gì nữa?”
Hứa thanh tiêu không nói thẳng ra mà quay sang hỏi An Quốc công.
“Vào binh bộ, học binh pháp.”
An Quốc công nói ra sáu chữ trên.
Ra trận giết địch lập nên quân công, nói nghe thì rất nhiệt huyết đấy nhưng trên thực tế thì quân công chân chính không chỉ dựa vào giết người là được mà phải căn cứ vào kết quả của cuộc chiến.
Trừ phi ngươi mạnh mẽ đến mức dùng sức một người làm nghiêng ngã cả trăm vạn đại quân của đối phương, bằng không mà nói, giết được một trăm tên địch đã là hết sức rồi, về phần cái gọi là giết ba ngàn quân, giết phá vạn quân, những thứ này không phải chỉ dùng sức của một người là có thể làm được, cần có một trận chiến quy mô nhỏ mới có thể làm được.
Cho nên khi ngươi nhiều lần chém giết được tướng địch thì sự hiểu rõ đối với chiến tranh của ngươi cũng được tăng lên, như vậy, sau này khi học tập binh pháp, làm sao để dẫn đầu cả đội ngũ trăm người, ngàn người, thậm chí điều động đội ngũ mấy vạn, mười mấy vạn, trăm vạn đại quân tác chiến.
“Quốc công nói rất đúng, một binh sĩ bình thường ra trận giết địch, hiểu rõ chiến tranh xong thì hắn phải học đến binh pháp.”