Chương 237: Quốc Công Chấn Động, Kế Của Hứa Thanh Tiêu (3)
“Đổi cách khác mà nói thì đứa trẻ này tuy tư chất đại Nho nhưng lại quá được cưng chiều, chuyện này làm cho nó chỉ hiểu được giết địch mà không hiểu rõ binh pháp, kể từ đó có chống đến chết thì cũng chỉ có thể làm được tướng quân tiên phong, không thể đảm nhiệm được chức binh mã nguyên soái.”
“Các vị đã hiểu chưa?”
Hứa Thanh Tiêu giải thích cho mọi người, hơn nữa lại còn dùng binh pháp để giải thích, tránh cho có người nghe mà không hiểu.
Một ví dụ như vậy cũng đủ để làm cho mọi người ở đây hiểu rõ.
“Thanh Tiêu hiền điệt nói rất đúng, lão phu đã hiểu.”
Trên thực tế khi Hứa Thanh Tiêu mở miệng nói ra câu đâu tiên thì ông ta đã hiểu rõ Hứa Thanh Tiêu đang có ý gì, An Quốc công lập tức hung hăng nhìn về phía Lý Binh nổi giận nói:
“Ngày thường ngươi cưng chiều Phạm nhi đủ kiểu, rõ ràng là có đại tài như thế vậy mà xém chút nữa lại bị ngươi hại chết.”
“Từ nay về sau, tất cả nghe rõ cho ta, không cho phép được cưng chiều Phạm nhi nữa, nếu như ai dám cưng chiều Phạm nhi, lão phu đánh gãy chân của hắn.”
An Quốc công giận dữ hét lên, mắng cho mọi người máu chó đầy đầu.
Đám người có chút buồn bực, rõ ràng người sủng ái Phạm nhi nhất chính là ngài, sao lại trách chúng ta được?
Nhưng lời này chỉ dám nói thầm, không dám nói ra tiếng.
“Gia gia!”
Lý Phạm có hơi sửng sốt, không cưng chiều mình? Vậy mình làm thế nào bây giờ? Trong lúc nhất thời, Lý Phạm không khỏi làm nũng với gia gia của mình.
“Gia cái gì mà gia!”
“Ngậm miệng lại cho lão phu, ngày thường cứ làm xằng làm bậy cha ngươi mặc kệ ngươi thì gia gia quản ngươi, ngậm miệng lại, đứng ở chỗ này, nghe rõ lời Tiêu thúc thúc nói cho ta.”
An Quốc công nghiêm túc nói, mặc dù ông ta cũng rất thương đứa cháu trai này nhưng đâu còn cách nào, rõ ràng là có tài đại Nho, nếu như bị hoàn cảnh gia đình hại thảm thì ông ta sẽ hổ thẹn với liệt tổ liệt tông.
Câu nói này làm cho Lý Phạm có hơi khó chịu, nhưng cậu ta vẫn còn chút đầu óc. Người khác nói cậu ta có thể không nghe nhưng gia gia nói thì cậu ta không thể không nghe, nếu không sẽ có chuyện phiền toái thật đấy.
Đồng thời, Lý Phạm cũng hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Thanh Tiêu, rất muốn mắng hắn vài câu nhưng lại không dám, chỉ có thể dùng ánh mắt uy hiếp để nhìn Hứa Thanh Tiêu.
“Thanh Tiêu hiền điệt, ngươi nói chuyện thứ hai, là chuyện gì vậy?”
An Quốc công tiếp tục hỏi.
Nghe câu hỏi của An Quốc công rồi lại nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của Lý Phạm, Hứa Thanh Tiêu không tỏ ra tức giận gì mà chỉ bình tĩnh nói:
“Chuyện thứ hai chính là sư đạo. Người ta nói danh sư xuất cao đồ nhưng ta thấy đường sư đạo của tôn nhi của An Quốc công có chút long đong, nếu như không tìm được một người thầy tốt vậy thì đoán chừng cũng không thể trở thành đại Nho được.
Hứa Thanh Tiêu nói thế.
Lời này vừa nói ra, đám người đều khẽ gật đầu, dù sao thì Hứa Thanh Tiêu nói nghe rất có lý. Danh sư xuất cao đồ, một người học trò có nên người hay không, không chỉ dựa trên việc học trò có tài hay không mà còn phải xem lão sư của nó có ổn hay không.
Giống như bọn họ vậy, nếu không có đại sư binh gia chỉ điểm, dạy cho họ binh phạt, không có quốc công dốc lòng dạy bảo thì bọn họ căn bản chẳng thể hiểu được những chuyện trên triều đình.
Cho dù có là thiên tài đi chăng nữa thì cũng cần phải có thời gian để thích ứng, nếu như lại được một vị danh sư chỉ điểm thì sẽ như cá gặp nước.
Câu nói này của Hứa Thanh Tiêu làm cho thê tử của Lý Binh không nhịn được đứng lên nói:
“Thiếp thân Từ thị, ra mắt Hứa tiên sinh.”
“Hứa tiên sinh, bây giờ ngài chính là đại tài Đại Ngụy, hơn nữa ngài còn xem trọng con ta như vậy, chi bằng ngài hãy làm thầy của nó đi, có được không?”
Nàng chủ động mở miệng. Liên quan đến vận mệnh con trai nàng, nàng không thể không lên tiếng được.
Giọng nói vang lên, An Quốc công cũng gật đầu nói: “Đúng vậy đó, Thanh Tiêu hiền điệt, không phải ngươi vừa lập văn ngôn đó sao? Lão phu cũng xem thường đám hủ nho kia, nếu như bảo lão phu đi tìm bọn họ vậy thì mất hết mặt mũi.”
“Thanh Tiêu hiền điệt, nếu như ngươi thật sự kính nể lão phu vậy thì hãy thu nhận Phạm nhi đi, từ nay về sau chúng ta coi như người một nhà.”
An Quốc công nói rất chân thành, ông ta không nói đùa, nếu như Hứa Thanh Tiêu thu Lý Phạm làm đồ đệ vậy thì đúng thật chính là người một nhà, ở thế giới này, sư phụ cũng bằng một nửa phụ thân.
Chỉ là Hứa Thanh Tiêu lập tức lui một bước, chân thành nói: “Không thể!”
“Quốc công, không phải là học sinh không muốn mà là có ba điều không thể.”
“Một là học sinh tài sơ học thiển, dạy người ta sẽ thành trò cười.”
“Hai là Phạm nhi thiên tư thông minh, không dám dạy bừa.”
“Thứ ba, Phạm nhi chính là cháu của quốc công, học sinh không thể dạy.”
Hứa Thanh Tiêu đã cự tuyệt hơn nữa còn cự tuyệt cực kỳ thẳng thắn. Lý Phạm nhẹ nhàng thở ra, quăng cho Hứa Thanh Tiêu một ánh mắt coi như ngươi thức thời, chỉ là cậu ta còn chưa biết chiêu này của Hứa Thanh Tiêu gọi là lấy lui làm tiến.
“Thanh Tiêu hiền điệt, lời này của ngươi quá khiêm tốn rồi, đại tài vạn cổ, sao có thể xem là tài sơ học thiển, điểm thứ nhất không tính.”
“Về phần thiên tư thông minh, thật là vậy nhưng cũng cần phải có danh sư chỉ điểm, Thanh Tiêu hiền điệt chỉ cần một tháng là đã tấn thăng lên Nho đạo thất phẩm, hoàn toàn có tư cách dạy dỗ Phạm nhi.”
“Cháu trai quốc công thì thế nào chứ? Thanh Tiêu hiền điệt có điều gì e ngại?”
An Quốc công cảm thấy hai vế trước không có vấn đề gì, nhưng không biết câu thứ ba của Hứa Thanh Tiêu là có ý gì.
“Đúng đó, Thanh Tiêu huynh đệ, ngươi cũng là đại tài vạn cổ, cho dù Phạm nhi có thiên tư thông minh đi chăng nữa thì cũng không sáng bằng ngươi được, có thể dạy, có thể dạy.”
“Tiên sinh, danh sư xuất cao đồ, với tài ba của ngài, nhất định có thể dạy được Phạm nhi mà, nếu như một ngày kia Phạm nhi thật sự có thể trở thành đại Nho thiên cổ, đây cũng có thể xem như là một giai thoại.”
“Đúng đúng đúng, Thanh Tiêu huynh đệ, ngươi có điều kiêng kị gì cứ nói thẳng đi, cháu của quốc công thì sao chứ? Ta còn là con trai của quốc công đấy.”
Đám người nhao nhao mở miệng, nhất là phu thê Lý Binh, bọn họ đã nhận định con trai mình tương lai chính là đại Nho, nhưng nghe Hứa Thanh Tiêu nói xong lại sợ hãi đủ điều.
Sợ đứa nhỏ này sẽ đi chệch hướng, nếu như thật sự đi chệch hướng vậy nên làm thế nào đây, chắc không trở thành tên bại gia tử chứ? Trở thành một tên phá gia chi tử của phủ quốc công.
Thấy đám người như vậy, Hứa Thanh Tiêu lắc đầu, sau đó mở miệng nói
“Đã như vậy, học sinh sẽ nói vấn đề thứ ba.”
“Quốc công, chư vị, học sinh thật ra cũng rất quý trọng người tài, chỉ là Lý Phạm là cháu của quốc công, người đọc sách thì trong lòng phải yên tĩnh nghiêm túc, nhưng thiên tính của trẻ nhỏ là nghịch ngợm, nếu như nó quá quậy phá thì cần phải dạy dỗ cho thật tốt.”