Chương 238: Nội ứng
Vương Tùng San:
-Có nội ứng, kết thúc giao dịch.
Lý Ngang:
-???
Vương Tùng San:
-Khụ khụ, đùa chút thôi. Họ sẽ đến ngay, cậu chuẩn bị một chút.
Lý Ngang:
-Tớ làm việc, cậu có thể yên tâm.
Rất nhanh, Vệ Lăng Lam cùng cha mẹ đi tới, Lý Ngang đi lên nghênh đón, một trận hàn huyên qua đi, cùng tiểu tình nhân ngồi một bên, tư thái ngọt ngào ăn ý.
Lý Ngang không hổ xuất phí cao tới 2000 nhân dân tệ, một bữa cơm ăn xuống, "Từ Hạo Ca" nói chuyện tao nhã, cử chỉ đoan chính, vững vàng trưởng thành, thái độ không kiêu ngạo không tự ti, lễ nghi bàn ăn hoàn hảo,
Luôn có thể ở trong hàn huyên bình tĩnh ngầm tiết lộ tình hình gia đình hiện tại của "Từ Hạo Ca", lối sống, triển vọng công việc, cùng với kế hoạch tương lai của hai người Vệ Lăng Lam.
Với hình tượng "bạn trai hoàn hảo", ứng đối thích đáng với những chất vấn và câu hỏi của hai bậc phụ huynh.
Không chỉ như thế, "Từ Hạo Ca" đối với Vệ Lăng Lam càng là bằng mọi cái che chở quan tâm,
Hai người thỉnh thoảng tương tác một chút, lộ ra nụ cười cưng chiều, thỉnh thoảng còn có thể làm ra động tác tay trong tay không quá phận.
Vệ Lăng Lam cảm thụ được nhiệt độ và hormone mãnh liệt trên người "Từ Hạo Ca", dù biết rõ đây là diễn xuất.
Nhưng vẫn nhịn không được cả người da gà nổi lên, tâm hưu ý loạn.
Chỉ có thể không ngừng nhấn mạnh với bản thân, ngồi bên cạnh cô chỉ là một học sinh trung học còn vị thành niên, có quan hệ đặc biệt tốt với em họ của mình,
Có ý tưởng đặc biệt nào đó là dễ bị bắt ăn cơm tù.
Sự tương tác thân mật giữa hai người khiến Vệ phụ Vệ mẫu tương đối vui mừng (rốt cục có thể xác định con gái không phải là người đam mê đặc thù),
Ngược lại Vương Tùng San ngồi ở góc chéo phía sau không hiểu sao lại có chút khó chịu, luôn cảm thấy mình mơ hồ chịu thiệt thòi lớn.
Cô ngồi ở ghế không nhìn lại, nhưng nhìn về phía sau thông qua bề mặt của muỗng kim loại,
-Hứ, tiểu tử này chưa từng ôn nhu với ta như vậy.
Lớp trưởng đại nhân nhìn "Từ Hạo Ca" cưng chiều sờ sờ ngón tay nhỏ của Vệ Lăng Lam, cả người một trận ác hàn,
Trong đầu lại nhịn không được bắt đầu ảo tưởng ngày nào đó mình cũng móc ra hai ngàn đồng, để Lý Ngang đối với cô ôn nhu như vậy cả ngày...
-Móa, ta vừa nghĩ cái gì vậy? Buồn nôn, Buồn nôn!
Vương Tùng San từ trong ảo tưởng thoát ra đỏ mặt lắc đầu, túm lấy vành hiên mũ lưỡi trai chụp xuống, đem suy nghĩ tạp nham đều ném sau ót --- tin tưởng Lý Ngang vì một phân tiền mà ra một phần lực.
Lúc trước thời điểm hắn làm phục vụ bồi chơi, cùng các tiểu tỷ tỷ ở trong thế giới Vương giả nông nghiệp ra sức chém giết, đủ loại quang cảnh, đủ loại không khí.
Hơn nữa còn đi kèm với Ngụy Âm Công, chỉ cần giá tiền phù hợp, cái gì tiểu bạch kiểm, nhã côn soái đại thúc, phong cách trò chuyện của bậc tiền bối đều có thể hết thảy khống chế được.
Kết quả đến lượt Vương Tùng San chơi nông nghiệp Vương Giả, hắn chỉ biết đánh Dã Vị Đạt Ma.
Vô cùng thành kính thờ phụng Phật học, không bao giờ trực tuyến để bắt người, chỉ ở khu hoang dã đi dạo, cà bước wechat.
Một phần tiền, một phần hàng.
Vương Tùng San tin tưởng chắc chắn, độ khó việc muốn Lý Ngang chủ động ôn nhu, cùng việc nhắm mắt chơi trò chơi <> của Công ty Capcom không sai biệt lắm....
Dù sao hy vọng xa vời là được.
Trong lúcVương Tùng San suy nghĩ linh tinh, bữa cơm này cuối cùng cũng ăn xong, Vệ phụ Vệ mẫu tương đối cao hứng, vừa định tới dặn dò vài câu chia tay, tiếng chuông điện thoại di động của Vệ Lăng Lam liền vang lên.
Sắc mặt của cô hơi biến đổi khó phát hiện.
Sự cố tại làng Độ Sinh cuối cùng vẫn có ảnh hưởng,
Sau khi chủ động quy hàng toàn diện vào Cục Đặc vụ, cô còn phải đối mặt với nhiều tháng kiểm tra, phê duyệt, ở giai đoạn này chỉ có thể tính là nhân viên ngoài biên chế của đội ngũ cơ động Cục Đặc Sự.
Điện thoại di động mà Vệ Lăng Lam hiện đang sử dụng chính là do Cục Đặc Sự phát hành lắp ráp, có thể thiết lập mấy loại nhạc chuông khác nhau.
Một là nhạc chuông dùng cho sinh hoạt bình thường,
Những loại khác là khi Cục Đặc Sự khi gặp phải các loại tình huống khẩn cấp khác nhau mà liên hệ với nhân viên bằng nhạc chuông khác nhau - mặc dù Cục Đặc Sự có tiếp tuyến viên điều hành chuyên dụng (do người chơi đảm nhận, thông qua giao tiếp bạn bè trực tiếp liên hệ với người chơi khác), nhưng vẫn còn một nhóm người tiếp tuyến viên bình thường.
Hơn nữa hệ thống tiếp tuyến viên điều hành cũng không phải hoàn hảo, trong trường hợp gặp phải sự phản bội của tiếp tuyến viên hoặc các tình huống đặc biệt khác thì vẫn phải áp dụng phương pháp cũ mới được.
-Xin lỗi con đi nhận điện thoại.
Vệ Lăng Lam xấu hổ cười, để cha mẹ cho Lý Ngang thương lượng, mình thì bước nhanh đến góc, nhận điện thoại,
-Alo?
Giọng nói của tiếp tuyến viên vang lên trong điện thoại,
-Nhân viên Vệ Lăng Lam, xin lập tức sơ tán quần chúng chỗ của cô! Nơi đó có...
Điện thoại đột nhiên bị gián đoạn, trong phòng ăn vang lên một trận kinh hô sợ hãi.
Vệ Lăng Lam theo bản năng ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy bên ngoài cửa sổ kính của nhà hàng không biết từ khi nào dâng lên sương mù nồng đậm, đem nhà hàng cách ly hoàn toàn thành một khu vực biệt lập.
Bên ngoài mặt kính trong suốt của nhà hàng, một giây trước đó còn là một con phố thương mại náo nhiệt, phồn hoa, người đi như dệt
Một giây sau liền bị sương mù nồng đậm bao phủ, như là có một cái lưới lớn nặng nề bao trùm bầu trời.
Không thể nhìn thấy bất kỳ màu sắc nào trừ màu xám, cũng không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, chỉ còn lại một mảnh im lặng.
Đại bộ phận thực khách trong phòng ăn vô thức đứng dậy, có chút bất an bối rối nhìn ra ngoài cửa sổ,
Ngoài ra còn không ít người không chịu chấp nhận hiện trạng, quay lại chất vấn nhân viên nhà hàng, hỏi có phải họ sử dụng màn hình LCD thay vì cửa sổ kính để biểu diễn tiết mục của chương trình nào đó hay không.