Chương 240: Quốc Công Chấn Động, Kế Của Hứa Thanh Tiêu (6)
Để mình đi dạy đám con nít nghịch ngợm này, đám quốc công vương hầu còn không phải là cảm thấy quá phù hợp hay sao?
Có tài hoa, có năng lực, hơn nữa lại không đứng chung thuyền với nhất mạch nho quan, thậm chí còn không phải nhất mạch Chu thánh. Đây đúng thật là ông trời đưa bảo vật đến mà.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn tin tưởng An Quốc công nhất định sẽ đồng ý giao đứa nhỏ cho mình.
Người làm thầy cũng như phụ mẫu.
Thiên địa quân thân sư, đây là tư tưởng nho gia, tất cả mọi người đều có thể tiếp nhận. Nếu như hắn là thầy của đám con nít vậy đồng nghĩa với hắn trở thành một nửa phụ thân của bọn chúng rồi.
Nhóm nhân mạch này có thể nói là kiên cố trong nháy mắt, chỉ cần hắn không phạm vào sai lầm cực lớn thì cho dù trên triều đình có làm sai chút chuyện, tất cả mọi người cũng sẽ nói giúp cho hắn vài câu.
Hơn nữa sau này khi hắn làm vài chuyện khác ở kinh thành, chắc cũng như cá gặp nước.
Nhưng muốn được đám người hỗ trợ mấy chuyện này thì tiền đề chính là hắn phải dạy dỗ đám học sinh này cho tốt.
Hứa Thanh Tiêu chưa từng dạy qua ai nhưng cũng hiểu được một đạo lý, dạy được một lớp học có tư tưởng tốt thì không thành vấn đề nhưng dạy ra một đại Nho mới là chuyện khó.
Đổi một cách khác mà nói thì đám người An Quốc công thật sự tinh tưởng hắn có thể dạy ra đại Nho thật sao?
Bọn họ thật sự tin tưởng đứa nhỏ nhà mình có tư chất đại Nho hay sao?
Nếu như thật sự trở thành đại Nho thì đó là niềm vui ngoài ý muốn, địa vị bọn họ sẽ càng thêm vững chắc.
Còn không trở thành đại Nho thì học tập cho giỏi, trở thành thất phẩm minh ý chắc không có vấn đề chứ? Đều là người đọc sách, lấy mối quan hệ của phủ quốc công thì để cho ngươi vào triều làm quan còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao?
Nói tóm lại chuyện này tuyệt đối chỉ có tốt, không có gì xấu.
Mà cùng lúc đó.
An Quốc công đi đến thư phòng. Ông ta viết thư mời các vương hầu quốc công còn lại.
Trong thư phòng.
An Quốc công lấy lối chữ khải viết một vài thứ. Ông ta rất chân thành, Lý Binh thì đứng ở một bên mài mực.
Đợi sau khi thư viết xong thì An Quốc công chân thành nói:
“Binh nhi, con tự mình đi mời, phong thư này nhất định phải đưa đến tận tay họ, đợi bọn họ đọc xong rồi thu bức thư lại, hiểu chưa?”
An Quốc công chân thành nói.
“Hài nhi đã rõ, chỉ là phụ thân, Phạm nhi thật sự có tư chất đại Nho sao?”
Lý Binh có chút hiếu kỳ nói.
An Quốc công lắc đầu, hít sâu một hơi.
“Phạm nhi có thể trở thành đại Nho hay không thì cha không biết, nhưng cha biết được môt điều.”
“Hứa Thanh Tiêu mới chính là người tài đệ nhất Đại Ngụy.”
“Đại Ngụy ta có thể sẽ thật sự sắp nghênh đón một thời kỳ phồn vinh mới.”
“Hứa Thanh Tiêu này là một người đáng để cho chúng ta kết giao.”
An Quốc công mở miệng, ông ta đánh giá Hứa Thanh Tiêu như vậy làm cho Lý Binh kinh ngạc.
Cha mình chính là người đứng đầu trong nhóm quốc công.
Ngày thường ông sẽ không tán dương người khác.
Cho dù có tán dương thì cũng sẽ không tán dương đến thế.
“Được rồi, đi đi.”
An Quốc công nói, Lý Binh khẽ gật đầu rồi nhanh chóng chạy đi đưa thư.
Giờ Mùi.
Bên trong An quốc công phủ lại bỗng nhiên có một đám người tụ lại.
Tề quốc công, Tín quốc công, Lý quốc công, Tấn quốc công, Lư quốc công, năm vị quốc công đều đến, chỉ có ba vị quốc công kia là vẫn không đến.
Tín Vũ hầu, Quảng Bình hầu, Bắc Dương hầu, Khúc Châu hầu, Dương Đô hầu năm vị hầu gia cũng tới, có thể nói là đại giá quang lâm.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Chu Tước đại đạo và Huyền Vũ đại đạo đều sôi trào, bất luận là đại thần trong triều hay là vương tôn quyền quý cũng đều không nhịn được muốn nghe ngóng xem chuyện gì đã xảy ra.
Nếu không thì tại sao đang êm đang đẹp mà nhiều nhà quyền quý lại đi An quốc công phủ như vậy? Đây rõ ràng là có vấn đề mà.
Các phủ đều sai người đi dò la nghe ngóng.
Mà ở An quốc công phủ, năm vị quốc công long hành hổ bộ, từng người đều mang vẻ mặt vui mừng ngập tràn đến trước mặt Hứa Thanh Tiêu.
“Đây chính là Thanh Tiêu hiền điệt? Được đấy, tuấn tú lịch sự, đúng thật là tuấn tú lịch sự.”
“Chậc chậc, không hổ là người dám nổi giận với người đọc sách nhất mạch Chu thánh, nhìn rất có nhuệ khí, hảo hán.”
“Thanh Tiêu hiền điệt, lão phu chưa từng đọc sách gì, cũng không thích vòng vo, nếu như ngươi có thể dạy tốt mấy đứa cháu không có tiền đồ này của ta, sau này ở trong Hoàng thành, chỉ cần ngươi không phạm vào đại tội thì cứ tới tìm lão phu.”
“Lý quốc công, ngươi đang nói gì đó? Nghe giống như hai chúng ta không che chở được cho Thanh Tiêu hiền điệt vậy? Thanh Tiêu hiền điệt, lão phu không chỉ nói suông giống như bọn họ. Chiếc noãn ngọc này ngươi cứ cầm đi, đeo theo bên người, có hiệu quả lưu thông khí huyết, dưỡng sinh kéo dài tuổi thọ.”
“Hay cho ngươi một tên Tấn quốc công, không ngờ ngươi vậy mà lại âm hiểm như vậy. Thanh Tiêu hiền điệt, ngươi đợi một chút, bây giờ lão phu sẽ cho người đi chuẩn bị chút lễ vật cho ngươi.”
Năm vị quốc công tách ra đi đến trước mặt Hứa Thanh Tiêu, trên mặt đều mang theo nụ cười, nhất là Tấn quốc công, ông ta lại càng thêm long trọng, tặng ra một chiếc noãn ngọc. Thứ có giá trị không nhỏ này khiến cho các vị quốc công còn lại đều mắng chửi.
“Tấn quốc công khách khí, chư vị quốc công quá lời, quá lời rồi. Học sinh vô công vô danh, sao có thể nhận ân huệ như vậy được. Noãn ngọc này Thanh Tiêu không nhận nổi, các vị quốc công chịu đến đây đã làm cho học sinh vừa mừng vừa sợ rồi.”
Hứa Thanh Tiêu vội vàng cự tuyệt. Của biếu là của lo, của cho là của nợ, nhất là với những vật quý giá thế này. Có lẽ chúng nó trong mắt các vị quốc công còn không tính là gì nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng không thể lấy được.
Ít nhất thì bây giờ hắn còn chưa tạo nên thành tích gì, nhất định không thể nhận lợi ích được. Chuyện này đối với hắn mà nói cũng là một chuyện tốt.
“Nhận đi, đồ vật mà Tấn quốc công ta đưa làm sao có thể thu hồi lại được, Thanh Tiêu hiền điệt, nếu như ngươi không nhận thì chính là không nể mặt Tấn quốc công ta, vậy lão phu sẽ tức giận đấy.”
Tấn quốc công hơi tức giận nói.
“Học sinh thật sự không thể nhận. Đợi đến sau này khi dạy đám trẻ này thật tốt xong học sinh nhận cũng không muộn.”
Hứa Thanh Tiêu làm lễ nói.
Ngay tức khắc, An quốc công mở miệng:
“Được rồi được rồi, mấy lão già các ngươi đừng có bắt nạt Thanh Tiêu hiền điệt, đến đây, ngồi xuống đi.”
An quốc công mở miệng, ông ta có thể hiểu được tâm tư của Hứa Thanh Tiêu cho nên mở miệng hô lên một tiếng, bảo các vị quốc công đến ngồi xuống.
Các vị quốc công cũng gật đầu, Hứa Thanh Tiêu không nhận lễ bọn họ cũng không tức giận, trái lại cảm thấy Hứa Thanh Tiêu này thật thông minh, không giống cái loại cổ hủ kia.