Chương 241: Vào Triều, Diện Thánh, Nho Quan, Địch Ý Nồng Nặc (1)
Quốc công vừa đi qua rồi thì các vị hầu gia lại lập tức xông tới, lời nói thì vẫn như lúc nãy, ý tứ đại khái chính là toàn bộ kinh đô Đại Ngụy này chẳng có vị tiên sinh nào đồng ý nhận cháu của bọn ta, cmn Hứa Thanh Tiêu ngươi thật sự là người tốt mà.
Tuổi của mấy vị hầu gia nhỏ hơn các vị quốc công khoảng hai mươi tuổi, không ít các hầu gia còn lại không đến đa phần đều là không có hậu nhân, nếu như có hậu nhân thì đoán chừng cũng đã đến đây rồi.
Thế này giống hệt với tính toán của Hứa Thanh Tiêu.
Việc học của hậu nhân của thế lực quan võ đã trở thành vấn đề. Giao cho nhất mạch Chu thánh bọn họ có chết cũng không đồng ý, mời các lão sư khác tới dạy thì lại không quản nổi đám bé gấu này. Dù sao bọn họ cũng đều là những lão tiên sinh, còn đám bé gấu thì đứa nào đứa nấy nghịch như quỷ.
Lại thêm bây giờ triều chính bận rộn.
Vốn chẳng có thời gian quan tâm đến cho nên đám bé gấu này mới cả ngày kết bè tụ tập, không đi gây họa nơi này thì cũng đi gây họa nơi khác.
Mà từ nhỏ bọn họ đã lớn lên như vậy, tư tưởng của quan võ là thế đấy, không quản được thì thôi, cứ để mặc chúng nó.
Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là không quản bọn nó, chỉ là chưa tìm được người thích hợp đến dạy. Nay gặp người đầu tiên dám nhận là Hứa Thanh Tiêu đây, lại thêm có sự đề cử của An quốc công.
Trong lúc nhất thời, bọn họ lập tức mang đám tôn nhi nhà mình đến, sợ bỏ lỡ thời gian bái sư.
“Các vị yên tâm, Hứa mỗ đã đồng ý nhận thì sẽ tận tâm dạy dỗ, nhưng cần có ước pháp tam chương.”
“Thứ nhất, đã làm học sinh của ta thì trước tiên phải tôn sư, sau này đám trẻ này muốn làm gì thì để ta nói, các vị không thể nhúng tay vào.”
“Thứ hai, Hứa mỗ biết các vị đau lòng cho con cháu của mình, nhưng dạy người phải nghiêm, không thể làm khác được, cho nên bất luận thế nào, các vị cũng không thể cưng chiều.”
“Thứ ba, một ngày làm thầy cả đời là cha, nếu như đã bái ta là thầy thì không thể tự tiện không học nữa, trừ phi Hứa mỗ ta đồng ý, nếu không không thể coi như trò đùa mà đùa giỡn.”
Hứa Thanh Tiêu dùng lý lẽ nói năng hùng hồn, cũng vô cùng nghiêm túc.
Mấy lời này cần phải nói trước, lỡ như có mẫu thân nhà nào thấy xót con, đau lòng không nỡ thì làm sao bây giờ?
Cho nên cứ nói xong trước, sau này đừng hối hận.
Hắn dạy học sinh, mặc dù mục đích là đặt mối quan hệ nhưng hắn phải chịu trách nhiệm, nếu không sẽ không kéo dài lâu được. Đừng thấy bọn họ người nào người nấy hô lên Hứa tiên sinh Hứa tiên sinh, bên miệng đều gọi đại tài.
Nếu dạy tốt thì bọn họ sẽ ủng hộ hắn vô điều kiện, coi như trả lại một ân tình.
Nếu dạy không tốt thì cứ gọi ngoài miệng một tiếng cũng chả mất mát gì.
“Lời này nói đúng lắm, Hứa lão đệ, Tín Vũ hầu ta không nói nhảm nữa, đứa nhỏ này giao cho ngươi đấy, sau này nếu như nó không nghe lời thì dù đệ có đánh chết nó ta cũng tuyệt đối không đau lòng.”
“Hữa lão đệ, ta hiểu lòng ngươi, ngươi dụng tâm dạy dỗ đứa trẻ nhà bản hầu, bản hầu nhận ân tình này của ngươi. Về phần muốn đánh muốn chửi thì ngươi cứ tùy ý đi, bản hầu cũng là bị đánh từ nhỏ đến lớn đấy, không đánh không nên thân.”
Đạo lý này đám người vẫn hiểu. Đám nhóc con quậy thì quậy, chơi thì chơi, nhưng không nghe lời thì đúng là nên đánh, nhất là trên phương diện học tập, không đánh không nên thân.
“Các vị hầu gia hiểu rõ thì tốt rồi, chẳng qua Hứa mỗ ta cũng không nhất định phải đánh mới được, ta sẽ dốc lòng dạy bảo, chỉ sợ bọn nhỏ quá ham chơi mà thôi.”
Hứa Thanh Tiêu cũng khách khí một câu, cứ nói đánh đánh đánh mãi cũng không tốt, phải nói thêm vài lời hữu ích.
“Được rồi, Hứa lão đệ, mau ngồi xuống đây cùng uống một chén, bình sinh bản hầu vốn không quá thích uống rượu chung với mấy người đọc sách, nhưng xem ra ngươi không giống họ, rất hợp ý ta, nào.”
“Đúng đó, uống một chén.”
Tính tình nhóm võ tướng tương đối ngay thẳng, không vòng vèo quanh co như đám người đọc sách kia.
Hứa Thanh Tiêu cũng rất thoải mái, đi tới ngồi xuống theo đám người.
Các quốc công ngồi ở hàng đầu, các hầu gia cũng theo thứ tự mà ngồi, Hứa Thanh Tiêu thì ngồi phía dưới các hầu gia, sau đó là các trưởng tử của quốc công, cũng chính là các thế tử.
Những người còn lại thì ngồi bàn bên cạnh, về phần đám bé gấu kia thì cả đám đứng chung một chỗ, không biết đang thì thầm cái gì.
“Dâng rượu.”
Giọng nói vang lên, nhóm thị nữ cũng đem rượu ngon đã rót sẵn vào bình châm cho đám người.
Ba lần nâng chén qua đi.
Hứa Thanh Tiêu thầm khen trong lòng. Rượu này không giống lúc nãy, mặc dù vẫn không dễ uống như rượu Mao Đài nhưng ngon hơn so với rượu ban nãy nhiều.”
“Thanh Tiêu hiền điệt, hôm nay chúng ta nhờ phúc của ngươi, bằng không thì An quốc công cũng không thể nào lấy loại rượu ngon này ra cho chúng ta nhấm nháp đâu.”
Tề quốc công mở miệng cười nói. Tóc ông ta trắng phau, mặt vuông chữ điền, cho dù đang cười nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy có một loại cảm giác uy nghiêm.
“Nào có, nào có, là An quốc công để mắt đến học sinh.”
Hứa Thanh Tiêu hồi đáp.
“Còn xưng học sinh gì chứ, cứ xưng điệt nhi đi, không cần câu nệ, cứ gọi ta một tiếng thúc phụ là được.”
Tề quốc công tiếp tục mở miệng, rút ngắn mối quan hệ lẫn nhau. Bọn họ đúng là rất coi trọng Hứa Thanh Tiêu.
Không chỉ là vì tướng mạo mà vì bên trong lá thư An quốc công viết cho bọn họ còn có câu Hứa Thanh Tiêu chính là người của binh gia, nếu đã là người cùng một thế lực thì không cần nói gì thêm.
Cứ coi như vãn bối mà bồi dưỡng, hơn nữa Hứa Thanh Tiêu cũng đã giúp bọn họ giải quyết được một chuyện phiền toái cực lớn, vừa đến liền tặng bọn họ một món quà to thế này, sao bọn họ có thể không thích cho được?
“Đúng đúng đúng, vậy ta đây sẽ với cao một phen, bái kiến các vị thúc phụ, bái kiến các vị huynh trưởng.”
Đến lúc này, đúng là không cần phải tiếp tục khiêm tốn nữa, Hứa Thanh Tiêu đứng dậy, bưng chén rượu lên rồi hướng về các vị quốc công, hầu gia mời rượu.
Lời này vừa thốt ra, đám người nhịn không được nhao nhao gật đầu, trên mặt cũng tràn đầy sự vui vẻ.
Đại tài như thế lại là người cùng một đội với mình, đây chẳng phải là như hổ thêm cánh hay sao?
Rất nhanh sau đó, tiệc rượu bắt đầu, Hứa Thanh Tiêu rót vào cổ họng hết chén này đến chén khác, vừa uống rượu vừa làm quen với nhau.
Con trai của Tề quốc công là ai, con trai của Tín quốc công là ai, con trai của Lý quốc công là ai, con trai của Tấn quốc công là ai.
Hứa Thanh Tiêu đều phải biết hết, bao gồm cả mỗi một vị hầu gia. Một lần phải nhớ nhiều người như vậy cũng không phải là quá khó nhớ, ít nhất thì cũng phải nhận mặt, tránh cho sau này gặp nhau không chào hỏi, sẽ xấu hổ.
Đám người rất vui vẻ, duy chỉ có đám bé gấu đứng ở cách đó không xa là có vẻ lẻ loi trơ trọi.