Chương 239: Quốc Công Chấn Động, Kế Của Hứa Thanh Tiêu (5)
Để cho mọi người cùng nhau học tập, cùng học chung cho giỏi, coi như không học thành đại Nho gì đó thì ít nhất cũng có kiến thức tốt, sau này có vào Binh bộ thì cũng là một chuyện tốt mà.
Thật ra trận giết địch, chẳng lẽ không đau lòng sao? Chiến trường vô tình, chết chính là chết.
Hơn nữa cháu trai ông ta có tư chất đại Nho, cùng học tập với bọn chúng tất nhiên sẽ đứng hàng đầu, đến lúc đó còn không đến phiên ông ta giễu võ giương oai hay sao?
Đến độ tuổi này của bọn họ nếu chỉ mang chiến công trước kia ra nói thôi thì cũng chỉ là nói khoác không có tác dụng gì, có thể trở thành vương hầu quốc công, ai không có chiến công?
Cho nên lúc thường họ tụ tập lại đều là so tài xem giọng ai nói chuyện lớn hơn.
So đời sau? Dù thế nào cũng không so. Dù sao thì những lớp trẻ đời sau đều đi tòng quân, không thể so bì bọn chúng được.
Nhưng bây giờ thì không giống nha, đứa trẻ của các nhà đều cùng nhau đến trường, cháu ta giỏi hơn cháu trai nhà ngươi, đây chẳng phải là có thể khoe khoang rồi hay sao?
Tốt! Tốt! Tốt! Chủ ý này tốt.
“Thanh Tiêu hiền điệt, không hổ danh ngươi là vạn cổ đại tài, có được tinh thần như thế. Hôm nay, chúng ta không say không về.”
“Thanh Tiêu hiền điệt, bây giờ lão phu sẽ viết một phong thư nói cho đám hảo hữu của ta biết, ta nghĩ bọn họ chắc chắn sẽ đồng ý thôi.”
“Tới đây, các ngươi cùng Thanh Tiêu hiền điệt uống vài ly nào, lão phu đi viết thư.”
An Quốc công rất kích động, ông ta lập tức đứng dậy, muốn đi thư phòng viết thư, việc này nhất định phải nói cho thật tốt mới được.
“Cha, thay vì đi viết thư thì ngài đang thiết yến này, mời bọn họ mang đám con cháu đến đây cùng nhau tính toán, bây giờ hài nhi sẽ sai đám người hầu chuẩn bị yến hội cho thật tốt, coi như ngài chiêu đãi huynh đệ của mình luôn.”
Có người mở miệng đề nghị như vậy.
“Được! Cách này hay đấy, đi mời, đi mời, mời hết đến đây đi.”
An Quốc công khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói: “Thanh Tiêu hiền điệt, như vậy cũng tốt, tránh để chút nữa ngươi lại phải chạy tới chạy lui. Gọi hết một lượt sẵn tiện để ngươi làm quen bọn họ luôn.”
An Quốc công cười cười, ngay sau đó nhìn về phía Lý Binh nói: “Các ngươi còn không gọi mấy đứa cháu khác đến đây, để cho Thanh Tiêu hiền điệt nhìn qua một lượt xem? Bỏ lỡ cơ hội này rồi thì sau này không còn đâu.”
Ông ta nhắc nhở một câu, ngay sau đó phu nhân của các con quốc công nhao nhao đứng dậy, nhanh chóng chộp con mình đến đây.
Đám người bận bịu, Hứa Thanh Tiêu thì lẳng lẳng ngồi tại chỗ. Về phần Lý Phạm, cậu ta gần như cắn răng nghiến lợi nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu chỉ Đáp lại bằng một nụ cười mỉm, hắn hy vọng Lý Phạm vẫn tiếp tục duy trì thái độ này, chờ đến khi hắn sắp xếp xong, xem nó còn nghiến răng được hay không.
Chẳng qua làm ra một màn thế này cũng không phải là Hứa Thanh Tiêu thật sự muốn đi trả thù đám bé gấu này.
Trên thực tế, Hứa Thanh Tiêu đang muốn xây dựng các mối quan hệ của mình.
Lúc ở kinh đô khi nhìn thấy bọn bé gấu này cản đường thì Hứa Thanh Tiêu đã ý thức được một việc đó là vấn đề giáo dục ba đời.
Sau đó lại hỏi thăm Chu Cảnh An một vài chuyện, hắn cũng thật sự xác nhận được ý nghĩ của mình.
Vương triều Đại Ngụy từ sau mối nhục Tĩnh thành thì địa vị các vị võ tướng trong phút chốc cũng được kéo lên. Võ đế bảy lần Bắc phạt mặc dù không hoàn toàn diệt trừ tận gốc tai họa Man Di nhưng ít ra cũng đã rửa sạch được một phần sỉ nhục.
Ít nhất thì tạm thời Man Di không dám tới đây xâm phạm nữa.
Nhưng bảy lần Bắc phạt đã làm cho quốc khố của Đại Ngụy trống rỗng thậm chí là làm dao động đến nền tảng lập quốc, Đại Nguỵ gần như đã không còn khả năng tiếp tục Bắc phạt nữa.
Đôi khi có nhiều chuyện không phải là chuyện mà con người có thể khống chế được mà là do hình thái ý thức của quốc gia khống chế. Dùng một khái niệm tương đối sâu xa để nói chính là, quốc vận.
Khi quốc gia từ trên xuống dưới đều muốn đánh trận thì quốc vận sẽ mạnh mẽ đến một mức chưa từng có, một khi chinh chiến thì cơ hồ thế như chẻ tre.
Nhưng bây giờ Đại Ngụy đang xây dựng lại từ trong hoang phế, dân chúng bây giờ không muốn đánh trận mà chỉ muốn được ăn no bụng, chỉ nghĩ tới những ngày tháng bình yên. Chờ khi khôi phục lại như lúc ban đầu rồi đánh trận cũng không thành vấn đề.
Nếu không cứ cố đánh thì thắng có ý nghĩa gì chứ?
Chúng ta báo được thù rồi! Chúng ta thắng rồi! Ồ!
Vậy thì sao nào?
Các cuộc chiến tranh đều mang tính mục đích và tính lợi ích, quốc gia giàu có, bách tính an khang thì lại tiếp tục Bắc phạt, vì quốc uy Đại Ngụy, vì địa vị quốc gia.
Bây giờ mà Bắc phạt thì bất luận là thắng hay thua thì Đại Ngụy đều sẽ là bên thua lớn nhất, bởi vì sau khi đánh xong thì đại Ngụy cũng mất theo. Điểm này các võ quan không thể nào không biết.
Nhưng bọn họ vẫn cứ tranh cãi muốn tiếp tục Bắc phạt như cũ, nói cho cùng vẫn là vì vấn đề địa vị mà thôi. Có thể không Bắc phạt nhưng không thể không nhắc tới, bởi vì một khi xác định không Bắc phạt thì địa vị của võ quan sẽ bị giảm xuống một nửa.
Cho nên thật ra đám vương hầu quốc công này đều cảm thấy rất buồn bực vì không thể nào tìm được các giải quyết vấn đề này.
Biện pháp duy nhát chính là để cho đời sau của mình tiến vào triều đình, nhập văn chức, làm văn quan, dù có là nho quan cũng được.
Nhưng mà vấn đề là một mấy vị lão sư sẽ có thể dạy được cho đám hậu nhân quốc công kia sao?
Trước không nói đến nhân tố bối cảnh gia đình, nếu như thật sự mời người nho gia đến dạy, vậy các ngươi có sợ không? Có khi nào bọn họ sẽ truyền thụ tư tưởng phụ mẫu gia gia ngươi đều là những người thô bỉ, hại nước hại dân không.
Ngươi có chịu được hay không?
Cho nên bọn họ hy vọng hậu đại của mình không tiếp tục làm võ quan nữa, đi học cho giỏi nhưng lại không muốn để cho bọn nho quan đến dạy.
Nho giả vô tư, bọn họ tin. Nếu như mời một vị đại nho đến dạy thì chắc chắn bọn họ sẽ không mang thành kiến. Nhưng lại nảy sinh ra một vấn đề. Người ta dựa vào cái gì phải dạy cho ngươi? Trên triều đình ngươi mắng ta khác nào heo chó? Rồi bảo ta tự mình đến dạy con cái nhà ngươi học tập?
Con mẹ nó ta là đại Nho, không phải là Thánh nhân.
Coi như thật sự có một vị đại Nho phẩm chất vô tư, nhưng nho gia có rất nhiều thứ không phù hợp với chuyện mà bây giờ bọn họ làm.
Tự mình dạy dỗ, cháu mình mỗi ngày đều học sự nhân ái của nho gia, mà ngày nào mình cũng thì thầm giết hắn, giết cả nhà hắn, vậy xin hỏi cái này làm sao phù hợp đây?
Nhưng bây giờ lại không như vậy nữa. Hắn là ai? Hắn đã nổi giận với nhất mạch Chu thánh, đứng ở phía đối đầu với đám nho quan, hơn nữa mình lại có tài hoa, người ta xưng tụng là Hứa Vạn Cổ.