Người Chơi Hung Mãnh

Chương 246: Vào Triều, Diện Thánh, Nho Quan, Địch Ý Nồng Nặc (6)

Chương 246: Vào Triều, Diện Thánh, Nho Quan, Địch Ý Nồng Nặc (6)

Nơi vào triều chính là đại môn, từ đường lớn Chu Tước đi ra, hôm qua Tín Vũ hầu cũng đã nói qua, Hứa Thanh Tiêu cố ý đi qua một lượt cho nên cũng quen đường quen nẻo.
Giờ Sửu bốn khắc.
Trời vẫn còn tờ mờ.
Hứa Thanh Tiêu đi tới Ngọ môn từ sớm.
Ngọ môn có cửa chính và hai cửa hông, cửa bên trái là cho quan viên triều đình ra vào, cửa chính để cho Hoàng đế hoặc là trạng nguyên mới có thể đi, nhưng mà trạng nguyên thì cũng chỉ có thể đi qua một lần, còn bên phải là cửa để cho quân cơ tình báo đi qua.
Ví dụ như nói mấy loại thư tín tình hình khẩn cấp ngàn dặm thì có thể trực tiếp đi qua từ đường này.
Giờ Sửu bốn khắc, trời còn chưa sáng, đám quan viên cũng không vào triều sớm như vậy. Là do Hứa Thanh Tiêu sợ chậm trễ thời giờ cho nên hắn là người đi tới sớm nhất.
Lúc gần đến giờ Dần mới có quan viên lục tục xuất hiện ở đây.
Chờ đến hai khắc đồng hồ sau.
Có bóng người đi tới.
Bảy tám người mặc quan bào nho quan chậm rãi đi tới, người cầm đầu là người Hứa Thanh Tiêu có biết.
Là đại Nho Trần Tâm.
Nhìn thấy đại Nho Trần Tâm, Hứa Thanh Tiêu cũng không mang theo chút xấu hổ hay do dự nào mà thoải mái đi tới cúi đầu hướng về phía đại Nho Trần Tâm.
“Học sinh Hứa Thanh Tiêu bái kiến Trần Tâm Trần đại Nho.”
Những người kia đang nói chuyện phiếm đột nhiên thấy có bóng người đi tới, lại tự giới thiệu tên tuổi, trong phút chốc cả đám người đều sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
“Hứa Thanh Tiêu?”
“Quả nhiên là ngươi.”
“Thanh Tiêu, đã lâu không gặp.”
Nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu, Trần Tâm lộ ra nụ cười. Ông ta là đại Nho của Chu thánh nhất mạch nhưng lại có hảo cảm với Hứa Thanh Tiêu. Trước đó đã xảy ra nhiều chuyện như vậy nhưng kỳ thật Trần Tâm vẫn luôn nói giúp Hứa Thanh Tiêu vài câu.”
Nhưng thế cục làm ông ta nói không nên lời, ông ta cũng biết có nói ra thì cũng vô dụng cho nên cuối cùng đã lựa chọn im lặng.
Bây giờ nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu hơn nữa Hứa Thanh Tiêu còn chủ động đi đến bái chào, điều này làm cho Trần Tâm ngược lại có chút mặc cảm.
Mà mấy nho quan khác thì lại lộ ra vẻ ngạc nhiên, bọn họ nhìn Hứa Thanh Tiêu không nhịn được âm thầm nói:
“Đây chính là Hứa Thanh Tiêu đó sao?”
“Hắn còn không biết xấu hổ mà dám đến đây bái phỏng đại Nho Trần Tâm?”
“Hừ, không nghĩ tới vừa sáng sớm đã nhìn thấy loại người này, xúi quẩy.”
Các nho quan còn lại thì không giống, bọn họ cũng không có hảo cảm với Hứa Thanh Tiêu như đại Nho Trần Tâm.
“Yên lặng.”
Đại Nho Trần Tâm quay đầu răn dạy một câu, đám người lập tức yên tĩnh không nói gì nữa.
“Thanh Tiêu, hôm nay bệ hạ triệu ngươi vào ngươi phải nhớ kỹ, nói ít nghe nhiều, chờ tan triều rồi nếu như không có việc gì thì đến nhà ta chơi, ta sẽ nói chuyện với ngươi.”
Trần Tâm mở miệng ôn nhuận nho nhã, cử chỉ cũng rất bình tĩnh.
“Vâng, hôm qua đến đây nhưng chưa đến nhà tiên sinh bái phỏng, là do Thanh Tiêu không đúng, đợi sau khi bãi triều học trò tất nhiên sẽ đến thăm hỏi.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu cười nói.
Trần Tâm cũng mỉm cười, chẳng qua cũng không nói thêm gì nữa.
Dù sao nơi này cũng là ngoài cung, có một số việc không tiện nói lung tung.
Rất nhanh sau đó, mấy người An quốc công cũng lần lượt xuất hiện. Sau khi bọn họ nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu thì đều cực kì nhiệt tình, lại chủ động kéo Hứa Thanh Tiêu sang một bên, hỏi thăm hắn chuyện này chuyện kia.
Ý chính chính là làm cho những người khác thấy Hứa Thanh Tiêu chính là người của bọn họ.
“Hứa lão đệ, sớm vậy à.”
“Hứa lão đệ, sao lại đến sớm như vậy?”
“Tửu lượng của Thanh Tiêu hiền điệt đúng thật là tốt, uống nhiều như vậy mà còn có thể tỉnh táo vào triều, không tồi, không tồi.”
“Thanh Tiêu hiền điệt, lần đầu vào triều có căng thẳng không? Ha ha ha!
“Hứa lão đệ, không ngờ ngươi lại đi sớm như vậy, ta còn tưởng rằng hôm qua ngươi uống say nữa chứ.”
“Ha ha ha, ta đã nói hôm nay Hứa lão đệ nhất định sẽ đến sớm mà, quả nhiên là bị ta nói trúng rồi không phải sao?”
Từng bóng người lần lượt xuất hiện. Tề quốc công, Tính quốc công, Lư quốc công, Tín Vũ hầu, Quảng Bình hầu, Dương Đô hầu lần lượt xuất hiện. Sau khi nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu thì lại càng lớn tiếng cười nói, lộ ra vẻ thân thiện cực kỳ.
Làm cho đám quan viên khác đang từ từ đi tới hết sức kinh ngạc.
Một là kinh ngạc vì Hứa Thanh Tiêu, hai là kinh ngạc vì Hứa Thanh Tiêu chỉ mới đến một ngày nhưng sao lại có vẻ thân thuộc với đám quan võ kia thế nhỉ?
Sau đó các nho quan cũng đến đông đủ, sau khi nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu thì lại càng thì thầm không ngừng, ánh mắt bất thiện.
Mấy vị đại Nho cũng xuất hiện, họ thoáng nhìn qua Hứa Thanh Tiêu nhưng lại không nói lời nào. Nhưng phần địch ý kia Hứa Thanh Tiêu lại không thể nào không cảm giác được.
Cũng vào lúc này, một âm thanh vang lên.
“Mở cửa! Bách quan vào triều!”
Đám người nhao nhao đi vào. Có bọn người An quốc công dẫn theo, Hứa Thanh Tiêu không hiểu sao lại cảm thấy cảm giác có đoàn đội thật là tốt, ít nhất cũng không đến mức trơ trọi lẻ loi một mình.
Tiến vào trong cung, Hứa Thanh Tiêu nhìn thấy một bóng người quen thuộc, là Lý Hiền, Lý công công. Ông ta đứng ngay tại bên trong cửa cung chờ, sau khi thấy hắn và đám người An quốc công đi chung thì lập tức nở nụ cười.
Rõ ràng là ông ta đang lo mình không biết quy tắc khi vào cho nên đã đến chỗ này để đợi mình. Bây giờ thấy mình và đám người An quốc công đi chung với nhau, ông ta không đến dẫn đường nữa.
Người tên Lý Hiền này đúng là không tệ, hoặc có thể nói đây là giá trị của số bạc đã tiêu tốn.
Hứa Thanh Tiêu cười ôn hòa một tiếng với đối phương, xem như lời cảm tạ, Lý công công cũng hướng về phía Hứa Thanh Tiêu hành lễ rồi rời khỏi nơi đó.
“Thanh Tiêu hiền điệt, ngươi biết hắn à?”
An quốc công nhạy cảm nhận ra điểm ấy, hơi tò mò hỏi.
“Có quen, hôm qua chính vị công công này đến truyền lời, ta thấy là người trong cung nên cũng khách khí một chút.”
Hứa Thanh Tiêu hồi đáp.
Chỉ là lời này vừa nói ra, tiếng nói của Quảng Bình hầu lại vang lên:
“Một đám hoạn quan mà thôi, có gì mà khách khí không khách khí, Thanh Tiêu huynh đệ, ngươi chính là như vậy đấy, quá cẩn thận. Ca ca nhắc nhở ngươi một câu, loại hoạn quan này không có quyền lực gì, không cần đối xử tốt với bọn họ như vậy.”
Quảng Bình hầu mở miệng, trong lời nói dường như chẳng có bất kỳ hảo cảm gì đối với những thái giám kia.
Lời này nói ra làm cho Hứa Thanh Tiêu hơi kinh ngạc.
Mặc dù thái giám là hoạn quan, nam không ra nam nữ không ra nữ nhưng mà từ xưa đến nay những thái giám này trên cơ bản đều sống rất không tệ mới đúng chứ nhỉ? Trừ phi đó là một vài thái giám không có địa vị, phàm là thái giám hơi có địa vị một chút không phải đều hô mưa gọi gió, ngang ngược càn rỡ hay sao?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất