Chương 247: Quan Chức Chi Tranh, Lại Bộ Hình Bộ, Nữ Đế Tuyên Gặp (1)
Nhìn Ngụy Trung Hiền xem, nhìn Lưu Cẩn mà xem, những thái giám này đều là mơ ước tối cao của đám thái giám, sao bây giờ hắn lại cảm thấy những người này hình như cực kì không quan tâm đến thái giám vậy?
“Những thái giám này không có quyền lực hay sao? Bọn họ thân cận bệ hạ, sống ở trong cung, chắc không phải là không có quyền lợi gì đâu chứ?”
Hứa Thanh Tiêu tò mò hỏi thăm Quảng Bình hầu, nói ra mối nghi ngờ của mình.
Lời này nói ra dẫn đến đám người nhao nhao cười một tiếng.
“Thanh Tiêu à Thanh Tiêu.”
“Chắc ngươi không hiểu gì về triều đình rồi.”
“Công việc ngày thường của đám hoạn quan này chính là phụ trách chạy vặt ở trong hoàng cung, thân cận bệ hạ thì không sai, thế nhưng chỉ gần được một chút mà thôi.”
“Thanh Tiêu huynh đệ, sau này ngươi hãy đi theo chúng ta cho tốt đi, bên trong triều đình này chỉ cần ngươi không làm sai hay nói loạn bất cứ chuyện gì thì chẳng có ai dám nói ngươi gì cả, cho dù có muốn tìm ngươi gây phiền phức thì cũng cần phải cân nhắc một phen.”
Quảng Bình hầu mở miệng. Hắn nhìn qua khoảng hơn ba mươi tuổi nhưng tuổi thật lại gần sáu mươi tuổi rồi. Theo lý thuyết thì hắn phải gọi Hứa Thanh Tiêu một tiếng hiền điệt nhưng các quốc công đã gọi trước một tiếng hiền điệt rồi, bọn họ không thể gọi nữa. Dù sao thì quốc công cũng hay gọi bọn họ là hiền điệt.
Những lời này của hắn không có ý gì khác, chính là cố ý nói cho đám nho quan bên cạnh nghe.
Để cho bọn họ biết rằng Hứa Thanh Tiêu chính là người của bọn hắn.
Giọng nói của Quảng Bình hầu vang lên, sắc mặt của các nho quan cũng không thay đổi, vẫn tiến về phía trước, chỉ là bọn họ ngẫu nhiên vẫn không nhịn được quăng ánh mắt tới, nhìn một chút xem tướng mạo của tên Hứa Thanh Tiêu này ra sao.
Mà Hứa Thanh Tiêu thì lại không nhịn được suy nghĩ chuyện của đám thái giám kia.
Từ xưa đến nay, thái giám chính là người thân cận nhất của hoàng đế, theo lý thì hẳn là phải nhận được sự kính sợ của tất cả mọi người mới phải chứ?
Còn bây giờ xem ra đám thái giám này giống như là không được trọng dụng, không có quyền thế. Võ quan bình thường còn mắng hai câu chứ nho quan thì dường như chẳng thèm để ý đến những thái giám này.
Đây là điều làm cho Hứa Thanh Tiêu tò mò.
Nguồn thế lực thái giám này cũng không thể xem thường được, thường thì mỗi lần tạo phản đều có bóng dáng của đám thái giám này, quốc gia hưng suy, nguyên nhân trong đó đám thái giám này chiếm một phần mười, thậm chí là một phần ba.
Thái giám tốt, ví dụ như Trịnh Hòa, Vương Thừa Ân, Trương Vĩnh, Hoài Ân, Thái Luân, Tư Mã Thiên, đối với một quốc gia mà nói thì đây chính là chuyện tốt.
Nhưng những thái giám xấu ví dụ như Ngụy Trung Hiền, Lưu Cẩn vân vân thì đúng là một chuyện xấu.
Nhưng bất luận là thái giám tốt hay xấu thì đều là con dao hai lưỡi, vào thời khắc mấu chốt họ có thể giải quyết rất nhiều chuyện khó khăn trong chính trị, nhất là vấn đề nội bộ.
Lấy triều nhà Minh ra làm ví dụ, tác dụng của Đông Xưởng Tây Xưởng là để làm gì? Chỉ là nuôi một đám thái giám đi giết người thôi sao? Mục đích của họ còn không phải là để trấn áp vây cánh, ổn định hoàng quyền?
Bầy giờ trong triều Đại Ngụy đang lo ngoại loạn, theo lý mà nói thì tại sao lại không nuôi được một nhóm thái giám? Hạo Nhiên chính khí của nho quan? Nhưng mà thái giám người ta cũng đâu phải là tà ma đâu, mang theo một đám người nói phá nhà ngươi thì phá nhà ngươi, ngươi có phục hay không?
Còn có một số quan văn, phàm là không nghe lời thì sẽ có chuyện, đó chính là chém đầu cả nhà đó.
Có oan hay không là một chuyện, có nghe lời hay không lại là chuyện khác. Chính sự triều đình không có đúng hay sai, cũng không có gì mà oan hay không oan. Nói cho cùng thì vẫn là câu nói kia, đều là trò chơi của hoàng đế.
Đương nhiên, nếu như hoàng đế trượt chân thì đây sẽ trở thành trò chơi của triều thần. Thần mạnh chủ yếu, chủ mạnh thần yếu, bản thân điều này chính là mâu thuẫn cực lớn.
“Không được, phải tìm cơ hội thật tốt để tìm hiểu, một thế lực mạnh mẽ như vậy tuyệt đối không thể bị mai một.”
Trong nháy mắt trong lòng Hứa Thanh Tiêu đã nhận ra có lẽ mình vừa phát hiện ra một kho báu.
Đừng chỉ nói đám thái giám này hại nước hại dân, từ xưa đến nay triều đình chẳng có mấy người tốt, tất cả đều chỉ vì tranh đoạt lợi ích mà thôi. Ngươi không thể nói nho quan không tốt, ngươi cũng không thể nói nho quan tốt được.
Nếu như nho quan đều là thánh nhân thì còn làm quan gì nữa chứ? Họ đã sớm vân du tứ phương từ lâu rồi.
Mà võ quan nhìn bề ngoài hi hi ha ha nhưng bên trong còn không phải cũng đi tranh giành quyền lực hay sao? Còn nữa, ngày nào cũng nói phải đánh trận nhưng chẳng lẽ không có ý đồ khác hay sao?
Đám người quốc công có lòng riêng hay không thì Hứa Thanh Tiêu không dám đoán mò nhưng trong quân đội có bao nhiêu người đang hận không thể tranh thủ thời gian đánh trận để được ăn mảnh chứ? Chậc chậc, đây chính là từ ông tổ truyền xuống mười đời cũng ăn không hết.
Về phần quan văn, đây còn cần gì để nói nữa? Nắm giữ triều chính, tùy tiện lăn lộn một chút sẽ có thể lấy được mấy trăm mấy ngàn vạn lượng, đó chỉ là chút tiền mà thôi. Người ta chơi trò nước nhỏ chảy dài, mỗi một quận giàu có đều có thể cung cấp ngân lượng không ngừng cho bọn chúng.
Nói tới nói lui thì thiên hạ này rộn ràng vì lợi đến, thiên hạ này nhốn nháo vì lợi đi.
Mà người như Hứa mỗ thì lại không giống.
Ta nổi danh giết không ít trung thần ba nước, vì thiên hạ, trời không sinh Hứa Thanh Tiêu ta, Đại Ngụy vạn cổ như đêm dài.
Hứa Thanh Tiêu đặt ra mục tiêu, có rảnh thì sẽ đi tìm đám thái giám này tâm sự thử xem rốt cuộc là khâu này xảy ra vấn đề gì.
Cũng vào lúc này, mọi người đã đi đến ngoài điện chờ.
“Thanh Tiêu, chút nữa ngươi cứ đứng ở đây chờ, bọn ta đi vào triều trước, nếu như có thái giám đến tuyên ngươi thì ngươi hãy vào nhé, sau khi đi vào nhất định phải bình tĩnh, ngươi cứ yên tâm, mặc kệ có chuyện gì xảy ra thì lão phu cũng sẽ giúp ngươi.”
An quốc công mở miệng, nhỏ giọng nói với Hứa Thanh Tiêu. Đã đến ngoài điện, không nên gây tiếng động lớn gì.
“Đa tạ quốc công.”
Hứa Thanh Tiêu cảm tạ một câu, rất nhau sau đó, giọng nói của thái giám ngoài cửa lại vang lên.
“Bách quan vào triều.”
Theo âm thanh vang lên, đám người cũng không dám làm càn nữa mà người nào người nấy đều chỉnh trang lại quần áo, nhìn xem có vấn đề gì lớn không rồi theo thứ tự bước vào trong triều.
Khi bách quan vào triều.
Hứa Thanh Tiêu lẳng lặng chờ đợi.
Dưới ánh mặt trời chói chang, Hứa Thanh Tiêu cũng rất bình tĩnh, suy nghĩ duy nhất trong đầu chính là vị Nữ đế này có xinh đẹp hay không.
Theo lý mà nói thì hẳn là sẽ không quá kém. Dù sao thì gen truyền từ đời này sang đời khác, nhưng cũng không nói chính xác được.