Chương 248: Quan Chức Chi Tranh, Lại Bộ Hình Bộ, Nữ Đế Tuyên Gặp (2)
Hứa Thanh Tiêu chỉ hy vọng nàng ta đừng quá khó coi, dáng vẻ hắn tuấn tú thế này, lại có tài hoa như thế này, hắn hơi sợ bản thân mình sẽ bị Nữ đế nhìn trúng.
Nếu thật sự là như vậy thì hắn chỉ có thể hy vọng ngoại hình của Nữ đế đẹp đẹp một chút. Như vậy khi mình ở bên cạnh cũng sẽ không thấy quá khó chịu.
Suy nghĩ lung tung một hồi lâu.
Trong mắt người ngoài thì Hứa Thanh Tiêu đứng ở trước điện, không nhúc nhích tí nào.
Thời gian gần hết một canh giờ.
Cuối cùng, một giọng nói vang lên.
“Tuyên đệ nhất thi phủ Đại Ngụy Hứa Thanh Tiêu, Hứa Thủ Nhân đợi ngoài điện.”
Giọng nói vừa vang lên, Hứa Thanh Tiêu thở ra một hơi thật sâu, lúc trước hắn còn có hơi căng thẳng nhưng trong khoảnh khắc nghe thấy tiếng nói kia, Hứa Thanh Tiêu đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Cầu thang dẫn lên triều tổng cộng có ba mươi sáu bậc, Hứa Thanh Tiêu đi từ bên trái sau đó đi đến ngoài điện.
Bên ngoài đại điện.
Hứa Thanh Tiêu hơi cúi đầu. Đây chính là quy củ trên triều, đứng ở ngoài điện không được thẳng người.
Đại điện rộng rãi, hai bên văn võ bá quan đứng song song nhau, từng cây cột màu đỏ bên trên có khắc rồng khắc phượng, khắc mây khắc hoa sừng sững đứng đó, mang vẻ trang trọng.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Hứa Thanh Tiêu là đệ nhất thi phủ năm thứ nhất tân triều, tuổi gần hai mươi, cũng đã lập ý lập ngôn. Cho nên, thưởng ba mươi sáu phường, một trạch viện ở phường Tĩnh An, để xây học đường, có nơi ăn ở.”
“Thưởng thêm ngàn lượng hoàng kim, năm bộ văn phòng tứ bảo Thượng Tĩnh trai, một bộ hoàng gia đặt mua, chiếu cáo với thiên hạ, hoàng ân mênh mông, Hứa Thanh Tiêu vào điện tiếp chỉ.”
Giọng nói cực kỳ âm tai vang lên, Hứa Thanh Tiêu cũng không suy nghĩ nhiều, hắn trực tiếp bước vào đại điện. Rất nhanh sau đó, một bóng người xuất hiện trước mặt hắn, chầm chậm đặt thánh chỉ lên tay Hứa Thanh Tiêu.
Hắn hơi ngẩng đầu.
Nữ tử tuyệt mỹ, tóc mai như mây, đôi mắt hoa đào, da thịt như tuyết, tuổi tác cũng không kém hắn lắm, nói là tuyệt sắc nhân gian cũng không quá đáng, nhất là đôi mắt kia, mới nhìn qua thôi đã khiến người ta rung động trong lòng.
May mắn là Hứa mỗ ta không háo sắc, chỉ nhìn một chút Hứa Thanh Tiêu đã thu ánh mắt lại, tiếp nhận Thánh chỉ nói:
“Học sinh, khấu tạ long ân.”
Hứa Thanh Tiêu bái tạ Nữ đế Đại Ngụy. Không thể không nói, vương triều Đại Ngụy này có những quy định rất tốt, nho sinh diện thánh cũng không cần phải quỳ lạy hoàng đế, trừ phi có đại sự hoặc là do tự bản thân làm sai chuyện lớn, nếu không đều có thể không quỳ.
Người đưa thánh chỉ cho mình tất nhiên không phải đương kim hoàng đế, Hứa Thanh Tiêu cũng đã nghe qua tên của người này, Triệu Uyển Nhi, thị nữ thiếp thân bên cạnh Nữ đế Đại Ngụy, là thân tín thật sự, chư vị vương hầu quốc công hay là cả đám nho quan văn thần cũng đều phải nịnh nọt người này.
“Miễn lễ.”
Giọng nói êm dịu nhưng không mất bá khí vang lên. Lúc này Hứa Thanh Tiêu mới ngẩng đầu, đưa ánh mắt nhìn lên.
Trên long ỷ, hai bên trái phải là lư hương tiên hạc, long ỷ sơn son thiếp vàng lộng lẫy vô cùng bá khí, trên ghế, một nữ tử khoác long bào đang lẳng lặng nhìn về phía hắn.
Thật là tuyệt mỹ.
Nếu như nói vẻ đẹp của Triệu Uyển Nhi thuộc loại khiến cho tâm hồn người ta rung động, đôi mắt hoa đòa chấn nhiếp hồn phách thì vẻ đẹp của Nữ đế kia chính là loại xinh đẹp lãnh diễm cao ngạo.
Da nàng trắng hơn tuyết, trắng hơn bạch ngọc, nàng chừng hai mươi mấy tuổi, đang vào độ thanh xuân nhưng đôi mắt Nữ đế lại lộ ra vẻ thánh khiết như thần sơn, toàn thân trên dưới đều lộ ra khí thế giống như ngọn băng sơn vạn năm không đổi, làm cho người ta kính sợ.
Ngôn từ nào có thẻ hình dung được vẻ đẹp của Nữ đế và Triệu Uyển Nhi đây.
Trong nháy mắt, trong đầu Hứa Thanh Tiêu hiện ra hai cụm từ.
Cực kỳ linh lung, cực kỳ ngự tỷ.
(Ngự tỷ được hiểu là những người con gái tài sắc vẹn toàn, giỏi mọi lĩnh vực, ngôn ngữ mạng kiếp trước của Hứa Thanh Tiêu)
Trong nhát mắt, Hứa Thanh Tiêu thu ánh mắt lại. Mặc dù trong lòng hắn suy nghĩ lung tung nhưng bề ngoài hắn lại chẳng để lộ chút khinh nhờn nào. Đây là Nữ đế Đại Ngụy, nếu như có nửa phần tà niệm thì chỉ sợ hôm nay hắn sẽ phải chết ở chỗ này.
“Chúng ái khanh, Hứa Thanh Tiêu là đệ nhất thi phủ triều ta, cũng có thanh danh tốt đẹp là vạn cổ đại tài. Nay Đại Ngụy vương triều bách phế đãi hưng, cần có hiền tài năng thần. Bên trong Lại bộ còn thiếu một vị viên ngoại lang, để hắn nhậm chức này, các khanh nghĩ thế nào?”
Âm thanh Nữ đế Đại Ngụy vang lên, muốn phong chức cho Hứa Thanh Tiêu.
Chỉ lời sau khi lời này dứt câu, các văn thần trong cả sảnh đường đều thấy kinh ngạc, đến cả Hứa Thanh Tiêu cũng có hơi kinh ngạc.
Vương triều đại Ngụy ba tỉnh sáu bộ, Trung Thư tỉnh, Môn Hạ tỉnh, Thượng Thư tỉnh, trong đó lục bộ bao gồm Lại, Hộ, Lễ, Binh, Hình, Công.
Nói một câu rõ ràng hơn thì quan viên Lại bộ quản lý sự thăng chức của quan lại.
Hộ bộ quản quốc khố và chi tiêu các loại chi phí.
Lễ bộ quản lý mấy chuyện ngoại giao.
Binh bộ quản lý mấy chuyện đánh trận.
Hình bộ thì điều tra vụ án có cần bắt người hay không.
Công bộ quản lý chế tạo khí cụ, lớn thì súng đạn hay kiến trúc cung điện, nhỏ thì một vài đồ vật dùng trong tế tự đều do công bộ làm.
Đương nhiên phạm vi quản hạt của lục bộ cũng không chỉ như vậy, nhưng khái niệm không quá rõ ràng.
Mà bên trong lục bộ, Hứa Thanh Tiêu vốn cho là Nữ đế sẽ phân hắn vào trong Hộ bộ, như vậy cũng thuận tiện để hắn thực hiện kế hoạch sau này. Nhưng hắn chưa từng ngờ đến nàng lại xếp hắn vào Lại bộ?
Lại bộ là khái niệm gì? Quan viên lên chức hay nhậm chức, bãi miễn và điều tra đều do Lại bộ làm. Nói không dễ nghe thì nắm lại bộ trong tay chắng khác gì nắm được con đường thăng tiến của văn nhân trong thiên hạ.
Cho nên người phụ trách Lại bộ là Tả thừa tướng Trung Thư tỉnh Trần Chính nho phụ trách, Nho gia vô tư, những chuyện như vậy đúng là nên để cho Nho gia quản lý. Nhưng cho dù là Nho gia quản lý thì họ cũng không làm được vô tư như vậy.
Nguyên nhân rất đơn giản, ví dụ như hai người đều rất tài hoa, đều là người có tài năng thật sự, một người là Chu thánh nhất mạch một người không phải là Chu thánh nhất mạch thì phải chọn thế nào đây?
Đây không phải là chuyện đùa, triều đình thiếu nhân tài thì đúng là thiếu nhân tài nhưng mà thiếu nhất chính là đại tài kinh tế. Nếu không, sao có thể thiếu nhân tài bình thường được? Quan viên Lại bộ, người thật sự có quyền lợi và chức vị có mấy người chứ?
Nhưng người đọc sách trong thiên hạ có biết bao người? Căn cứ vào thống kê không khoa học thì người đọc sách Đại Ngụy có đến năm mươi triệu người, xin hỏi dưới loại tình huống này sao còn có thể thiếu nhân tài được?
Cho nên sắp xếp người một nhà vào cũng không thành vấn đề, người ta cũng đâu phải là không tài không năng.