Chương 254: Đại Nho Nhằm Vào, Quận Vương Nổi Giận, Sự Tức Giận Của Hứa Thanh Tiêu, Bình Khâu Chẩn Tai Án (2)
“Tôn mỗ cũng không phải là vì tư tâm mà là vì thiên hạ Đại Ngụy, vì lê dân bách tính, cho nên chuyện này Tôn mỗ cảm thấy có thể thực hiện được.”
Tôn Tĩnh An vì chuyện này mà giải thích một lô một lốc.
Hai ý trả lời trước hoàn toàn là gạt người, nhưng câu nói sau cùng lại thấm được vào lòng Trần Chính Nho và Chính Minh đại Nho.
Chỉ là hai người kia vẫn im lặng, dù sao chuyện này cũng đã làm trái đạo quân tử.
Chẳng qua sự im lặng của Trần Chính Nho hình như là còn có ý khác nữa.
“Như vầy đi, vừa rồi Trần Tâm đại Nho có nói với ta Hứa Thanh Tiêu sẽ đi tìm hắn ta, nếu như Trần Tâm đại Nho có thể thuyết phục được Hứa Thanh Tiêu thì chúng ta tính tiếp, thế nào?”
Chính Minh đại Nho vẫn không muốn đồng ý mà muốn thay đổi biện pháp.
Xem thử coi Trần Tâm nói thế nào.
“Cũng được.”
“Sau ba ngày nữa Hứa Thanh Tiêu sẽ nhậm chức, thời gian còn kịp, nghe Chính Minh đại Nho đi.”
Trần Chính Nho cùng Tôn Tĩnh An cũng khẽ gật đầu đồng ý.
Sau đó ba người lập tức đứng dậy rời đi, mỗi người đều mang theo suy nghĩ riêng của mình.
Mà lúc này.
Lý công công đưa quan phục, quan ấn cùng với lệnh bài thân phận và văn kiện tương ứng của Hình bộ tới.
Về phần nơi ở, trước mắt còn đang quét dọn sửa chữa lại, dù sao thì bệ hạ đã hạ chỉ sửa thành học đường, vừa để Hứa Thanh Tiêu ăn ở vừa tiện cho Hứa Thanh Tiêu có thể dạy học vân vân.
Suy nghĩ rất chu đáo, xem ra là đã biết Hứa Thanh Tiêu làm chuyện gì ở phủ quốc công cho nên mới thuận nước đẩy thuyền. Dù sao Nữ đế Đại Ngụy cũng biết hắn đứng về phía bên kia, cứ mãi nhận ân tình của đám võ quan thì cũng không tốt lắm.
Hứa Thanh Tiêu giữ Lý Hiền lại ăn bữa cơm, trên bàn cơm, Hứa Thanh Tiêu cũng không nói thêm gì, hắn chỉ muốn tạo mối quan hệ với Lý Hiền, rút ngắn khoảng cách lại một chút.
Ăn bữa cơm này, Lý Hiền vừa vui vẻ vừa cảm động, lại còn hơi sợ hãi nữa.
Từ xưa đến nay chưa có ai mời người như hắn ta ăn cơm, nói thật thì đám triều thần quyền quý này có ai lại không xem bọn họ như con sâu con kiến.
Thậm chí họ còn cảm thấy hoạn quan đáng ghét các kiểu, nhưng Hứa Thanh Tiêu chẳng những không ghét thỉnh thoảng còn mời rượu hắn ta.
So sánh xong, Lý Hiền cảm thấy Hứa Thanh Tiêu đúng là thánh nhân chuyển thế.
Cái gì gọi là quân tử?
Giống như Hứa Thanh Tiêu mới gọi là quân tử.
Lý Hiền cảm động muốn khóc, đến cuối cùng hắn ta sống chết gì cũng phải trả tiền bữa ăn này, muốn cản cũng không cản được.
Chỉ là trước khi đi, Hứa Thanh Tiêu lại lấy ra ngân phiếu một trăm lượng. Triều đình thưởng cho thiên kim, tất nhiên là thiên kim này chỉ là một ngàn mảnh vàng mà thôi, đổi qua thì bằng một trăm lạng vàng.
Trên danh nghĩa nghe thật êm tai, thiên kim thiên kim.
Một trăm lạng vàng thì bằng một ngàn lượng bạc, ngàn lượng bạc này đều là ngân phiếu nên Hứa Thanh Tiêu cũng không keo kiệt mà trực tiếp đưa cho Lý Hiền.
Lý Hiền sợ hãi, sống chết gì không dám nhận. Hứa Thanh Tiêu cứ kiên trì muốn cho, cuối cùng làm Lý Hiền khóc lên.
“Hứa đại nhân, ngài đối với ta thật sự là quá tốt rồi, trước đó ta vẫn cảm thấy văn nhân ai nấy đều cao cao tại thượng, không nhìn đến ta, có đôi khi vào triều không cẩn thận đụng phải đám văn nhân này bọn họ còn vội đưa tay lau, giống như đụng phải ôn thần vậy.”
“Thiên hạ này không ai không chê hoạn quan bọn ta, thật không ngờ ngài đối với bọn ta thật sự quá tốt, ta không biết làm thế nào để báo đáp lại ngài, nhưng ngài yên tâm, từ nay về sau, nếu như ngài có yêu cầu gì thì cứ nói, dù có xông pha biển lửa ta quyết không từ.”
Lý Hiền vừa khóc vừa nói. hắn ta thật sự rất cảm động, bình thường lúc vào triều không cẩn thận đụng phải ai họ cũng đều tránh như ôn thần, thậm chí còn chửi ầm lên, nhất là đám nho quan kia, loại người như mình trong miệng bọn họ còn không được xem là người.
Dù sao bọn họ cũng không có thứ đồ chơi kia.
Nhưng bọn họ cũng khó chịu mà, cho nên cũng cực kì uất ức. Hơn nữa trong hoàng cung kì thật bọn họ chính là một đám nô tài không ai quan tâm, ai thấy cũng đều có thể chửi một câu. Nỗi khổ của thái giám người bình thường làm sao biết được.
Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu thì chẳng những không chê mà ngược lại mang đến cảm giác như xưng huynh gọi đệ, thậm chí lần nào cũng muốn đưa ngân lượng cho hắn ta. Ngân lượng nhiều hay ít là một chuyện nhưng mà quan trọng nhất là tâm ý.
Hứa Thanh Tiêu coi hắn ta là người, sao không cảm động cho được?
Thái giám không quan tâm đến ngân lượng mấy, điều mà bọn hắn quan tâm chính là ánh mắt của những người khác. Không yêu cầu gì quá xa xôi, bọn họ chỉ cần người khác xem mình như những người bình thường là được.
“Lý công công, Hứa mỗ ta cũng không phải là người bình thường, bọn họ mắt chó coi thường người khác còn Hứa mỗ ta thì không.”
“Lý công công, Hứa mỗ cũng không muốn nói gì thêm, nếu như một ngày kia Lý công công có thế lực, cũng đừng nên quên người huynh đệ là ta nha.”
Hứa Thanh Tiêu vừa cười vừa nói.
Lời này nói ra, Lý Hiền lại càng thêm cảm động. hắn ta khóc như mưa. Hứa Thanh Tiêu mới vừa nói huynh đệ, thời này lại có người chịu làm huynh đệ với loại người như bọn họ.
“Hứa đại nhân, Lý Hiền ta cả gan gọi ngài một tiếng Hứa đại ca, tuy nói có thể là cả đời này lão đệ cũng không được thế nhưng nếu như có một ngày ta thật sự đắc thế.”
“Ta nhất định sẽ không quên ngài, ngài chính là đại ca ruột của ta, ta còn tôn trọng ngài hơn cả đại ca ruột nữa.”
Lý Hiền nói những lời xuất phát từ tận đáy lòng bỏi vì Hứa Thanh Tiêu là người đáng để cho người ta tôn trọng.
“Yên tâm, hiền đệ, ngu huynh nhìn người rất chuẩn, ngươi sẽ đắc thế. Hiền đệ, lau nước mắt đi, không còn sớm nữa, ngươi hồi cung đi, tránh để chậm trễ lại bị người ta nói.”
Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc nói.
Lý Hiền khẽ gật đầu, hít sâu mấy hơi, xem dáng vẻ như là cảm động sắp hỏng rồi.
Sau khi Lý Hiền đi rồi, Hứa Thanh Tiêu dự định nghỉ ngươi một lát rồi lại đi tìm đại Nho Trần Tâm và đại Nho Chu Dân.
Đứng ngoài cửa sổ nhìn bóng lưng Lý Hiền trên đường, Hứa Thanh Tiêu cũng không vội vã làm gì.
Đối với Lý Hiền, Hứa Thanh Tiêu sẽ lợi dụng cho thật tốt, chẳng qua bây giờ còn chưa phải lúc. Cảm động nhất thời cũng vô dụng, mình cần phải thật sự làm chuyện gì đó cho Lý Hiền mới được.
Nếu như có thể để Lý Hiền nhất mực trung thành với mình thì mình mới tạo ra đảng hoạn quan được.
Hứa Thanh Tiêu tin chắc Nữ đế sẽ không phản đối kế hoạch này.
Nhất là hôm nay sau khi vào triều, hắn lại càng nhìn rõ hơn tình thế trong triều.
Võ nho tranh đấu, văn thần bọ ngựa bắt ve, còn có một nhóm người mỗi người ai nấy đều có tâm tư riêng. Cả triều có bốn đảng phái, đây là chuyện cực kỳ không tốt đối với hoàng quyền.