Chương 255: Đại Nho Nhằm Vào, Quận Vương Nổi Giận, Sự Tức Giận Của Hứa Thanh Tiêu, Bình Khâu Chẩn Tai Án (3)
Hơn nữa Hứa Thanh Tiêu cũng cảm nhận được áp lực của Nữ đế.
Nho thần hùng hổ dọa người, làm chuyện gì đều cần phải cùng nhau tiến lên nhưng mà nho quan trong triều đình là một nhóm, trong Văn cung Đại Ngụy còn có một nhóm.
Nữ đế muốn làm suy yếu quyền lực và địa vị của nho quan chỉ sợ là vô cùng khó khăn.
Còn v quan thì tốt hơn một chút, tuổi tác đã già, đợi đến khi có một ngày bọn họ mất đi thì địa vị tất nhiên cũng theo đó mà hạ xuống, không giống nho quan, cho dù là các đại Nho đi gặp ông bà rồi thì vẫn còn các đại Nho mới, dù sao thì văn nhân trong thiên hạ này cũng nhiều lắm.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu e ngại nhất không phải là bọn họ mà là đám văn thần đằng sau. Đám văn thần này mới đúng là sói.
Núp ở phía sau không nói lời nào, lẳng lặng nhìn hai bên tranh đấu. Chờ thời cơ, thế cục ổn định lại thì đám sói này nhất định sẽ lộ ra bộ mặt thật.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu có thể chắc chắn sở dĩ Nữ đế không vội xác định chuyện Bắc phạt là vì muốn cản chân đám văn thần này.
Quả nhiên, lòng dạ đám người chơi chính trị ai cũng đều phức tạp như nhau, nếu không phải đã sống hai đời thì Hứa Thanh Tiêu chắc chắn không chịu nổi.
Một lát sau, Hứa Thanh Tiêu chỉnh trang xong ngoại hình rồi rời khỏi khách điếm.
Hắn đi đến chỗ của Trần Tâm đại Nho.
Nhà của Trần Tâm đại Nho tương đối xa xôi, không phải trong Văn cung. Nếu như trong Văn cung thì Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ không đến thăm hỏi.
Với tình thế hiện giờ của hắn, nếu đi đến Văn cung tức là muốn đi tìm tai họa.
Trung tâm hoàng thành Đại Ngụy phân thành mấy khu vực.
Lớn nhất là đường lớn Chu Tước và đường lớn Huyền Vũ, xuống nữa là bảy mươi hai phường và ba khu đường lớn.
Hai đường lớn Chu Tước và Huyền Vũ là nơi ở của vương hầu quốc công, trọng thần triều đình, hoàng thân quốc thích, là khu vực của các nhân vật quan trọng.
Bảy mươi hai phường. Đây là nơi ở của các nhân vật quan trọng hạch tâm, tấc đất tấc vàng, người ở trong bảy mươi hai phường không có ai là người bình thường hết.
Về phần ba khu đường lớn thì là chỗ ở của bách tính thông thường, tất nhiên hai chữ thông thường này chỉ có thể nói là thông thường trong hoàng thành, ra khỏi hoàng thành cũng đều là người bề trên.
Đường Lâm An, đường Quảng Dương, đường Chính Ngọ.
Trần Tâm đại Nho ở trên đường Lâm An, Hứa Thanh Tiêu nghe ngóng một phen đã biết nhà của đại Nho Trần Tâm.
Phủ trạch không lớn, lo với phủ quốc công mà nói thì chính là tiểu đệ đụng với đại ca, nhưng cũng không kém bao nhiêu, ít nhất thì cũng có đình có viện, tạm được.
Sau khi nhờ thủ vệ vào thông báo một tiếng, Hứa Thanh Tiêu bèn tiến vào bên trong phủ trạch.
Trần Tâm đại Nho đang đánh cờ ở trong đình viện, ông đánh cờ cùng với một nam tử trung niên.
Hứa Thanh Tiêu không biết người này nhưng lại biết thân phận của người này.
Quận vương.
Ở Đại Ngụy, người có thể mặc mãng bào ngũ trảo cũng chỉ có thể là quận vương.
“Học sinh Hứa Thanh Tiêu bái kiến Trần Tâm tiên sinh, bái kiến quận vương.”
Hứa Thanh Tiêu hành lễ cúi đầu hướng về phía hai người.
“Ha ha, không cần đa lễ, Thủ Nhân, ngươi ngồi bên cạnh đi, để ta với Hoài Bình quận vương đánh xong ván cờ này rồi lại cùng tâm sự với ngươi.”
Trần Tâm đại Nho cười cười, ra vẻ cực kỳ hiền lành.
Còn Hoài Bình quận vương thì không nói lời nào nhưng có nhìn hắn một cái, chỉ là ánh nhìn này rất bình tĩnh, thậm chí còn mang theo một chút... biểu cảm không quá ưa thích.
Dù không biết tại sao đối phương lại dùng loại ánh mắt này để nhìn mình nhưng lòng Hứa Thanh Tiêu vẫn lặng như nước, hắn ngồi ở một bên, kiên nhẫn chờ đợi.
Chẳng qua địch ý của Hoài Bình quận vương đối với hắn hình như rất sâu, hắn ta trầm tư chơi cờ, thường đợi rất lâu mới hạ cờ.
Tuy nói đánh cờ cần trầm tư nhưng trầm tư như vậy thì thật sự là có hơi quá rồi. Đã thấy khách đến mà còn cố ý như vậy, rõ ràng là cố tình chơi hắn.
Hứa Thanh Tiêu hơi hiếu kì, hắn đã đắc tội Hoài Bình quận vương bao giờ nhỉ?
Quận vương Đại Ngụy cũng không ít, mười ba vị quận vương còn có ba vị thân vương còn sống, phụ thân của Hoài Bình quận vương chính là Hoài Ninh thân vương, thân phận bối cảnh rất lớn, quyền thế cũng cực lớn, không phải là quận vương nhàn hạ gì.
Hoài Ninh thân vương nắm trong tay Kỳ Lân quân Đại Ngụy, đây cũng không phải là chuyện đùa, ông ta được xem như là quyền thần bên trong quyền thần, địa vị siêu nhiên.
Cho nên đắc tội Hoài Bình quận vương đúng là một chuyện không tốt chút nào. Nhưng mình đắc tội hắn ta khi nào vậy nhỉ? Chẳng lẽ hắn ta ghen ghét vẻ ngoài mình đẹp trai hơn hắn ta?
Trong lúc Hứa Thanh Tiêu còn đang suy tư thì một âm thanh đột ngột vang lên:
“Hôm nay kỳ nghệ của quân vương quả nhiên vượt bậc, Trần mỗ thua.”
Giọng nói đại Nho Trần Tâm vang lên, mang theo ý cười.
“Tiên sinh nói thật quá lời, kỳ nghệ tiên sinh cao siêu, đơn giản là có người đến nên không để tâm vào ván cờ thôi, bằng không thì vô luận bản vương đánh thế nào cũng không thể thắng tiên sinh được.”
Hoài Bình quận vương nói với ngữ khí bình tĩnh. Hắn ta lộ ra vẻ cực kỳ cung kính với Trần Tâm đại Nho.
“Không phải đâu, thắng thì chính là thắng.”
Trần Tâm đại Nho khẽ cười một tiếng sau đó đứng dậy, ông vuốt sợi râu rồi nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói:
“Thủ Nhân, ngươi biết đánh cờ không?”
Trần Tâm cười nói.
“Đối với việc chơi cờ, học sinh không biết chút nào.”
Hứa Thanh Tiêu lắc đầu. Hắn sẽ không chơi cờ, nói đúng hơn là hắn sẽ không chơi cờ vây, cờ ca rô thì còn chơi được nhưng đối với loại người này mà nói thì coi như có chơi cờ ca rô đi chăng nữa cũng không thắng đối phương được.
“Không có việc gì, thử một lần xem, lão phu dạy ngươi chơi.”
Trần Tâm cười nói.
Hứa Thanh Tiêu cũng không từ chối, hắn đứng dậy ngồi vào một bên.
Hoài Bình quận vương thì ngồi bất động tại chỗ nhưng khí lạnh phát ra lại hết sức rõ ràng.
Trần Tâm đại Nho có thể nhìn ra được địch ý của Hoài Bình quận vương nhưng ông cũng không nhiều lời, chỉ dốc lòng dạy Hứa Thanh Tiêu chơi cờ vây.
Sau khi đã hiểu sơ sơ, Hứa Thanh Tiêu bắt đầu đánh cờ. Hắn cần quân đen, trên thực tế thì Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu được một chút về cách chơi cờ, đương nhiên chỉ hiểu chút xíu mà thôi.
Trần Tâm đại nho cũng không chơi hết sức mà chỉ cách chơi cờ cho Hứa Thanh Tiêu.
Nếu ông ta trổ hết tài thì đúng là ức hiếp người khác.
Hứa Thanh Tiêu hạ cờ rất nhanh, dường như không cần suy nghĩ gì, làm cho người ta có cảm giác hắn muốn đặt cờ chỗ nào thì đặt chỗ đó.
Cũng không phải là Hứa Thanh Tiêu đánh bừa mà Hứa Thanh Tiêu hiểu rất rõ một đạo lý, đánh cờ có thể thua nhưng khí thế không được thua.
Trần Tâm đại Nho không nói gì thêm, hai người hạ cờ với tốc độ cực nhanh.
Không bap lâu sau, bàn cờ hình thành cục diện vây quét, là Trần Tâm đại Nho vây quét Hứa Thanh Tiêu.
Cuối cùng cũng có thể kết thúc, Hứa Thanh Tiêu không thua nhiều, chỉ thua bốn năm mươi con cờ mà thôi. Hứa Thanh Tiêu tự nhận là không tệ lắm bởi vì dù sao trước mặt hắn cũng là một vị đại Nho.