Chương 258: Đại Nho Nhằm Vào, Quận Vương Nổi Giận, Sự Tức Giận Của Hứa Thanh Tiêu, Bình Khâu Chẩn Tai Án (6)
Trở lại khách sạn, Hứa Thanh Tiêu bắt đầu tu luyện võ thuật.
Mượn cơ hội này, Hứa Thanh Tiêu trực tiếp đả thông khí mạch thứ hai, không tính là gấp nhưng cũng không xem là chậm, vừa vặn phù hợp.
Nếu như có thể đả thông thêm một đường khí mạch thì hắn sẽ có thể tiến vào bát phẩm.
Hắn phải tiến vào bát phẩm nhanh chóng một chút.
Thậm chí là thất phẩm, lục phẩm, ngũ phẩm.
Phòng ngừa chuyện như hôm nay lại xảy ra lần nữa.
“Hoài Bình quận vương đúng không?”
“Chờ đó cho Hứa mỗ.”
Trong phòng khách, Hứa Thanh Tiêu siết chặt nắm đấm.
Không phải là Hứa Thanh Tiêu không thể chịu nổi nhục nhã mà bị hạ nhục thế này hoàn toàn không nói đạo lý, loại sỉ nhục này hơn xa những điều khác, ít nhất thì phải nói đạo lý với hắn hoặc là nếu như hắn làm sai hoặc không đúng, bị người ta nắm thóp thì hắn nhận.
Bởi vì đây là vấn đề của chính hắn, còn nếu như dùng vũ lực khiến cho hắn khuất phục thì chỉ làm cho Hứa Thanh Tiêu càng thêm bất khuất.
Thời gian nhanh chóng trôi đi.
Trong nháy mắt đã đến ngày thứ ba.
Trong ba ngày này, Hứa Thanh Tiêu đều dùng thời gian vào việc củng cố tu vi, đường khí mạch thứ hai đạt đến đại viên mãn, thực lực được tăng lên một lần nữa.
Hắn vốn định ngưng tụ văn khí nhưng cuối cùng vẫn quyết định chậm lại một chút.
Hắn tắm nước nóng sau đó mặc quan phục của Chủ sự Hình bộ rồi đi về phía Hình bộ Đô Sát viện.
Đô Sát viện.
Đây chính là nơi của Chủ sự Hình bộ, tất cả các hồ sơ vụ án toàn quốc đều ở nơi đó. Chỉ cần có liên quan đến án hình sự thì đều phải giao cho Đô Sát viện tiến hành phúc thẩm.
Nhất là những vụ án bêu đầu thì lại càng phải giao cho Đô Sát viện và Đại Lý tự cùng nhau phê thẩm, sau khi xác định không sai thì mới có thể chuyển xuống.
Cho nên làm việc ở Hình bộ cần phải cực kì nghiêm túc, bởi vì nếu như có sai sót gì thì sẽ gây ra án oan.
Sau khi đi vào Đô Sát viện, trong nội viện có mấy chục gian phòng to to nhỏ nhỏ, có mấy trăm người tới tới lui lui lộ ra thần thái cực kỳ vội vàng, mỗi người đều cực kỳ bận rộn, giao nhận hồ sơ, thẩm tra hồ sơ, phê duyệt hồ sơ, trong trong ngoài ngoài có rất nhiều chuyện.
“Xin hỏi các hạ là Hứa Thanh Tiêu Hứa đại nhân sao?”
Cũng vào lúc này, có một tiểu lại đi tới, nhìn quan phục của Hứa Thanh Tiêu rồi đi đến hỏi thăm.
“Đúng vậy.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu đáp.
“Hứa đại nhân, tiểu nhân chính là Quyển lại Hình bộ Chu Nam, bên trên đã giao phó cho tiểu nhân phụ trách những chuyện của đại nhân, mời đại nhân đi theo ta.”
Quyển lại không có phẩm cẩp cho nên không thể tự xưng là hạ quan, thuộc về một loại việc vặt phụ trách chọn lựa hồ sơ, tiến hành phúc tra lần thứ nhất, sau khi không có vấn đề gì thì giao cho Chủ sự, Chủ sự lại điều tra nếu như không có vấn đề gì thì sẽ ghi ý kiến ra, sau đó nộp lên trên.
Cuối cùng là Viên Ngoại lang phê duyệt rồi lại thống nhất báo cáo lên cho Hình bộ Thượng thư, nếu như Thương thư nói một tiếng không sai gì mấy thì được, nếu như Thượng thư không bận thì sẽ tự mình phê duyệt qua một lần, sau đó lại chuyển xuống sửa lại.
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu, nở nụ cười ôn hòa rồi đi theo người kia.
Rất nhanh thôi, hắn đã đi đến một gian phòng nhỏ, trong phòng có ba giá sách, trên đó trưng bày hồ sơ của các nơi. Có một cái bàn chính, hai bên trái phải đều có bàn phụ, để cho Quyển lại dùng.
“Hứa đại nhân, Hình bộ hiện nay đang thiếu người cho nên không có quan sai hình bộ mặc cho ngài sai khiến. Vì vậy nếu như ngài có chuyện gì thì trực tiếp nói với tiểu nhân là được, tiểu nhân sẽ là chân chạy vặt cho ngài.”
Chu Nam đẩy cửa phòng ra, hắn lau sơ qua bụi bặm trên bàn rồi cười nịnh nọt nói:
Chủ sự được sắp xếp hai người Quyển lại, bốn tên bộ khoái hình bộ, chẳng qua hiện nay nhân lực thiếu thốn cho nên không có cách nào xếp đầy đủ được, Hứa Thanh Tiêu hiểu.
Nhưng hắn vẫn hỏi một câu:
“Ta có thể tự tìm không?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
Đối phương sửng sờ, nhưng suy nghĩ một chút rồi hồi đáp: “Có thể thì có thể, chẳng qua nếu như tự tuyển người thì người đó nhất định trên người phải có chức bộ khoái, nếu Hứa đại nhân có biết bộ khoái nào thì cũng có thể gọi đến, đến Lại bộ xử lý một vài thủ tục là được.”
Chu Nam hồi đáp.
“Ừ, được.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu. Không có nhân lực cũng không sao, có thể tự mình tuyển là được. Hai huynh đệ Dương Báo Dương Hổ ở phủ Nam Dự xem như là cực kỳ trung thành đối với hắn, là người một nhà, gọi đến giúp hắn làm việc cũng không tệ lắm.
Về phần hai người lỗ mãng thì có thể dạy bải lại một chút, vấn đề không lớn.
Bằng không mà nói chỉ dựa vào chuyện xảy ra ngày hôm qua thôi, đường đường là quận vương mà xém chút nữa lại động thủ đối với mình thì khó có thể đảm bảo sẽ không có người lại làm vậy với mình. Nếu họ sắp xếp cho mình người lá mặt lá trái, vậy thì đúng là có thể làm mình buồn nôn.
“Đại nhân, tiểu nhân chuẩn bị hồ sơ cho ngài.”
Chu Nam không nhiều lời, trực tiếp đi kho chứa công văn lấy hồ sơ đến cho Hứa Thanh Tiêu.
“Được.”
Hứa Thanh Tiêu ngồi xuống chủ vị, bắt đầu chuẩn bị nghênh đón công việc mới.
Chu Nam lập tức rời đi.
Chỉ sau một lát.
Chu Nam trở về.
Nhưng hắn cũng không bưng đến một đống lớn hồ sơ như trong tưởng tượng của Hứa Thanh Tiêu.
Ngược lại, hắn chỉ cầm một phần đặt ở trước mặt mình.
Hơi nghi hoặc một chút nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng không hỏi nhiều mà chỉ chậm rãi mở hồ sơ ra.
Rất nhanh chóng, vài chữ to lập tức đập vào mắt hắn.
‘Bình Khâu chẩn tai án.’
Hứa Thanh Tiêu ngồi ngay trước bàn lẳng lặng mà xem hồ sơ này.
‘Mùng chín tháng năm thứ bốn mươi ba Vũ Nguyên, phủ Bình Khâu xuất hiện thiên tai, đại hạn bảy năm, bầu trời ráng hồng, đất nứt vạn dặm. Giám Thiên Ti Đại Ngụy dùng tám mươi mốt lá bùa cầu mưa nhưng cũng không đổi lấy được một hạt mưa nào. Đây là thiên tai.’
‘Mùng bảy tháng chín năm thứ bốn mươi ba Vũ Nguyên, Giám Thiên Ti Đại Ngụy mời trưởng lão của Đại La giáo đến cầu mưa cho phủ Bình Khâu nhưng mà thiên tượng quái dị, cuối cùng không có cách nào cầu được mưa xuống. Đến đây, đại nạn giáng xuống, bách tính chạy nạn. Vì để giải tai ương khô hạn, tỉnh Trung Thư đã phê chẩn tai ba ngàn vạn lượng bạc trắng.’
‘Mùng một tháng ba năm thứ bốn mươi bốn Vũ Nguyên, Tuần Sát sứ Chu Chính tiến về phủ Bình Châu, sau khi điều tra mọi chuyện thì phát hiện bách tính phủ Bình Châu vẫn khổ không thể tả như cũ, sơn hà vạn dặm không một cọng cỏ, không một vật sống, lại có chuyện kinh dị hơn là đổi con để giết ăn.’
‘Ngày hai mươi tháng ba năm thứ bốn mươi bốn Vũ Nguyên, Hình bộ Đô Sát viện và Đại Lý tự liên thủ điều tra chuyện này, cuối cùng thông qua các dấu vết phát hiện, Phủ quân phủ Bình Châu Trương Nam Thiên ăn hối lộ trái pháp luật, nuốt hết ngàn vạn lượng ngân lượng chẩn tai, đám thuộc hạ lại chia chác ngân lượng, lấy gạo đổi thành cám, mỗi ngày một bữa, lại không cho phép bách tính ra khỏi phủ, bỏ mặc họ phải chết đói dẫn đến thiên nộ.’