Chương 270: Không Nhịn Được Nữa, Không Cần Phải Nhịn, Tấu Lên Trên, Năm Tượng Thánh Cùng Lên Tiếng (6)
Lúc này, Hứa Thanh Tiêu nâng mắt nhìn về phía đám người.
Có người giễu cợt, có người cười nhạo, có người khinh thường, ánh mắt giống như đang nhìn con sâu cái kiến, đang nhìn một thằng hề.
Mười bảy ngày nay.
Từ trên xuống dưới Hình bộ làm ra đủ chuyện quấy nhiễu, Hứa Thanh Tiêu có thể nhịn.
Hoài Bình Quận Vương dùng khí thế để ép mình, Hứa Thanh Tiêu có thể nhịn.
Lại bộ kéo dài chuyện nhập chức của thuộc hạ mình, Hứa Thanh Tiêu cũng có thể nhịn.
Bởi vì tất cả chuyện này đều nằm trong quy tắc, cho dù là Hoài Bình Quận Vương vi phạm quy tắc, nhưng đúng là hắn có tư cách để phá vỡ quy tắc ấy.
Nhưng Chu Nam chịu phạt vì mình, bị tát trước mặt mọi người, đây chính là phá vỡ quy tắc.
Mình không có bất kỳ ý gì khác, không nổi giận ngay tức thì, mà là đi tìm các cấp xử lý. Bốn vị viên ngoại cự tuyệt, hai mươi bảy vị ti sở từ chối, Hữu thị lang từ chối.
Trương thượng thư thì cho một chữ cút.
Tốt! Tốt! Tốt!
Đủ loại suy nghĩ hiện lên trong đầu Hứa Thanh Tiêu, giờ khắc này cuồng phong nổi lên, lấy Hứa Thanh Tiêu làm trung tâm, gió lớn xoắn tới, cát vàng cuồn cuộn.
Hạo nhiên chính khí màu tím bộc phát ra ngay lúc này, che khuất toàn bộ Hình bộ.
Ngay lúc này, Hạo nhiên chính khí khủng bố tạo thành vòng xoáy gió bạo, ngưng tụ thành một cây bút viết.
Sau đó tạo thành một cây thước và một chiếc chuông cổ.
Hạo nhiên chính khí càn quét toàn bộ Hình bộ, sắc mặt tất cả mọi người đều đồng loạt thay đổi. Bọn hắn không biết Hứa Thanh Tiêu muốn làm gì, đồng thời cũng chấn động vì thấy Hạo nhiên chính khí của Hứa Thanh Tiêu lại đậm như vậy.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi muốn tạo phản sao?”
Trương Thượng thư thét lên tiếng rống giận dữ, cuồng phong đã thổi cánh cửa phòng ông ta ra, ông ta cau mày, nổi giận gầm lên một tiếng.
“Thiên địa có chính khí, đa tạp nhưng thuần khiết.”
Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu không để ý đến Trương Thượng thư, hắn cất giọng, là Chính khí ca.
Một khắc sau, bút viết trong tay hắn chuyển động, thước xoay bên trái, chuông cổ chấn động vang lên.
Koong!
Ngay thời khắc này, tiếng chuông khủng khiếp vang vọng khắp Hoàng đô Đại Ngụy.
Tất cả mọi người đều bị kinh động, không biết xảy ra chuyện gì.
“Võ Xương năm thứ nhất, ngày hai mươi lăm tháng năm, vương triều Đại Ngụy, Hình bộ.”
“Có quyển lại bị oan, trên dưới Hình bộ đều thờ ơ, Hình bộ Thượng thư Trương Tĩnh, thân là người đứng đầu Hình bộ nhưng gặp oan khuất mà không ra tay, phẩm đức không trọn.”
“Hữu thị lang Lý Viễn, gặp oan khuất cũng không ra tay, phẩm đức không trọn.”
“Hai mươi bảy người trong Ti sở, gặp oan khuất nhưng làm như không thấy, phẩm đức bại hoại.”
“Bốn viên ngoại Hình bộ, trốn tránh trách nhiệm, bất trung bất công, như heo như chó.”
“Nay, học sinh Hứa Thanh Tiêu, xin viết tấu chương, tấu lên trên, khẩn cầu chư vị thánh thần, vì bất công trong thiên hạ mà hiển linh, vì bất bình trong thiên hạ mà hiển linh, trách phạt những quan viên bất chính trong Hình bộ, làm điều đúng đắn.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, mỗi một chữ hắn nói ra đều truyền đi khắp kinh đô Đại Ngụy, bút viết nở rộ ra hàng vạn hào quang, viết cáo trạng lên bầu trời.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi cả gan dám lừa gạt thánh nhân.”
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi thật là to gan, dám dùng lực mạnh như này tố cáo, ta chờ.”
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi điên rồi sao?”
Giờ phút này, sắc mặt quan viên từ trên xuống dưới Hình bộ thay đổi lớn. Không một ai ngờ rằng Hứa Thanh Tiêu lại có lực mạnh như này, cũng không có một ai ngờ rằng, chỉ một việc nhỏ này mà khiến Hứa Thanh Tiêu giận dữ lớn như vậy.
Thượng thư Trương Tĩnh, thị lang Lý Viễn, hai mươi bảy Ti sở, bốn vị viên ngoại, bao gồm cả một ít chủ sự đều gầm thét lên.
Bởi vì cho dù như thế nào, những lời này của Hứa Thanh Tiêu đã truyền đi khắp kinh đô, tạo nên ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh của bọn họ.
Nhưng mà vào giờ khắc này.
Phía trên bầu trời, tội trạng Hứa Thanh Tiêu viết ra hóa thành ánh sáng hồng, phóng lên tận trời.
Một khắc sau.
Văn cung Đại Ngụy rung động, là pho tượng của thánh nhân rung động.
Toàn bộ người đọc sách trong Văn cung đều bừng tỉnh, bọn họ nhìn về phía Hình bọ, các Đại nho thì lại nhíu mày.
Bởi vì năm pho tượng của các thánh đều chấn động.
Loại chuyện này… gần như không thể nào xảy ra.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Cũng đúng vào lúc này, năm pho tượng thánh đồng loạt bắn ra ánh sáng chói loà, lao về phía Hình bộ.
Ánh sáng như nêm chiếu rọi lên người toàn bộ quan viên Hình bộ.
“Không! Hạo nhiên chính khí của ta! Sao lại mất hết chứ? Đây là chuyện gì vậy?”
Hình bộ thị lang Lý Viễn phát ra âm thanh kinh ngạc. Hắn đã minh ý, là một Nho đạo thất phẩm, trong nhóm văn thần thì thuộc về nhóm người có phẩm cấp Nho đạo tối cao, thế nhưng bây giờ toàn bộ Hạo nhiên chính khí trong người hắn đều bị tước đoạt.
Điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Còn Trương thượng thư thì trong nháy mắt đã già yếu đi mấy tuổi, ông ta không còn Hạo nhiên chính khí thì thứ bị cướp đi chính là tuổi thọ.
Rầm rầm! Rầm rầm! Rầm rầm!
Toàn bộ kinh đô Đại Ngụy có vô số ánh mắt phóng tới, động tĩnh lớn như vậy, bọn họ không thể nào không phát hiện ra được.
Trong phủ Quốc công, chư vị Quốc công mở to hai mắt, vô cùng kinh ngạc nhìn về phía này.
Tất cả liệt hầu cũng chấn kinh, bị Hứa Thanh Tiêu làm cho rúng động.
Phần lớn đại Nho của Văn cung Đại Ngụy đều siết chặt nắm đấm. Bọn hắn hận, không phải hận Hứa Thanh Tiêu cuồng vọng như thế này mà hận vì sao thánh nhân lại tình nguyện ủng hộ hành động này của Hứa Thanh Tiêu.
Mà trong phủ Quận vương.
Một tiếng hét to theo đó vang lên.
“Hứa Thanh Tiêu! Quả nhiên ngươi gan to bằng trời, thu khí vận Hình bộ của ta, cái này liên quan đến vận nước, vậy ngươi muốn tìm chết sao?”
Là tiếng nói của Hoài Bình Quận Vương.
Giọng nói của hắn ta cũng truyền đi khắp Kinh đô Đại Ngụy.
Giờ phút này, hắn ta đã hoàn toàn nổi giận.
Uy áp đáng sợ kia rít gào giống như nước lũ, vượt qua ngàn dặm xông thẳng đến người Hứa Thanh Tiêu ở Hình bộ.
Nhưng bên trong Hình bộ.
Hứa Thanh Tiêu không hề sợ hãi, hắn bước lên phía trước một bước.
Cũng đúng vào lúc này.
Một chùm sáng không gì sánh bằng tỏa ra từ người Hứa Thanh Tiêu phóng thẳng trên này.
Đúng lúc này.
Ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu đều vô cùng kiên định.
Thích chèn ép có đúng không?
Thích nhằm vào ta đúng không?
Nếu đã thích chèn ép như thế, vậy hôm nay ta sẽ náo loạn đến mức Hình bộ các ngươi không dám nói một câu.
Hứa Thanh Tiêu đã không thể nhịn được nữa.
Vậy nên… không cần phải nhịn!