Chương 271: Hạ Quan Hứa Thanh Tiêu, Mời Thượng Thư, Thị Lang, Lại Ti Lang Trung, Viên Ngoại Của Hình Bộ Cáo Quan Hết Đi! (1)
Kinh đô Đại Ngụy.
Mây sét dữ dội giăng kín trên nền trời. Đối với kinh đô này mà nói, đây không phải là chuyện tốt gì.
Mây đen áp thành, gió dữ gào thét, trong Văn cung Đại Ngụy, pho tượng của năm tôn thánh càng rung động không yên, tỏa ra vầng sáng đáng sợ phóng lên tận trời.
Văn võ cả triều đều kinh ngạc như nhau.
Ở Lại bộ, Trần Chính Nho đứng trong thư phòng, ánh mắt của ông ta vô cùng bình tĩnh nhìn lên bầu trời.
“Hứa Thanh Tiêu ơi Hứa Thanh Tiêu, quả nhiên ngươi là ngoại lệ. Tùy tiện huy động thánh ngôn, chẳng lẽ ngươi thật sự không sợ luật nhân quả sao?”
Trần Chính Nho tự nhủ trong lòng. Hứa Thanh Tiêu dẫn đến thiên tượng đáng sợ như này là điều ông ta vạn lần không ngờ tới. Dù sao thì ông ta cũng nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay.
Lúc đầu, dựa theo suy nghĩ của ông ta, chèn ép Hứa Thanh Tiêu như thế kia có lẽ sẽ bức Hứa Thanh Tiêu từ quan, hoặc là làm ầm ĩ một trận. Từ đó về sau, cho dù có người ra mặt cho Hứa Thanh Tiêu thì đồng thời cũng sẽ có nhiều người biết Húa Thanh Tiêu kia là kẻ vô dụng.
Vậy nên trong tính toán của bọn họ, Hứa Thanh Tiêu luôn nằm trong khống chế, vốn cũng thể không trở mình được.
Cũng chưa từng nghĩ đến, vậy mà Hứa Thanh Tiêu lại lợi dụng vĩ lực như thế này để vạch tội Hình bộ!
Vạch tội Hình bộ của Đại Nguỵ! Đây quả thật là chuyện từ xưa đến nay chưa từng nghe nói.
Nơi ở của Lễ bộ, Công bộ cách Hình bộ hơi xa, bây giờ nhìn thấy tình huống như thế này, quan viên hai bộ đều cùng tặc lưỡi.
Chuyện Hứa Thanh Tiêu bị ghẻ lạnh ở Hình bộ bọn hắn cũng đã biết từ sớm, không hề cảm thấy kinh ngạc chút nào, nếu không bị ghẻ lạnh bọn hắn mới thấy kinh ngạc.
Bọn hắn rất tò mò không biết Hứa Thanh Tiêu sẽ phản công lại như thế nào, nhưng không thể ngờ rằng đòn phản công này của Hứa Thanh Tiêu quá ư kinh khủng.
Hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Lấy sức mạnh to lớn của thánh nhân để trấn áp Hình bộ, vạch tội Hình bộ, phải nhớ là vạch tội của cả một Hình bộ chứ không phải là một người nào đó trong Hình bộ, là tất cả quan viên từ trên xuống dưới.
Giờ khắc này, Công bộ và Lễ bộ lập tức thở phào một hơi. Bọn họ cảm thấy rất may mắn vì Hứa Thanh Tiêu không đến cửa nhà bọn họ, bằng không, kẻ phải chịu thiệt thòi hôm nay chính là bọn họ.
Vẫn tốt, vẫn tốt.
Công bộ và Lễ bộ nhẹ nhàng thở ra.
Về phần Hộ bộ, Hộ bộ thượng thư Cố Ngôn bây giờ đang lạnh như băng nhìn hết tất cả mọi thứ.
Hình bộ là thế lực đồng minh với bọn họ, Hứa Thanh Tiêu vạch tội Hình bộ, y thân là người đứng đầu Đồng Minh hội, đương nhiên sẽ không thể nào coi thường.
Nhưng chuyện này là chuyện của Hình bộ, y khó lòng nhúng tay vào, cho dù y có là Tự khanh của Đại Lý Tự, nhưng cả hai chuyện này có khác biệt về bản chất, y không được ra mặt, cũng không thể ra mặt. Hứa Thanh Tiêu dùng sức lớn như vậy để vạch tội Hình bộ, y không dám động thủ, cũng không dám nói gì.
Mà trên dưới Binh bộ, trong đầu chỉ hiện lên một câu, Hứa Thanh Tiêu chính là một kẻ mạnh tuyệt thế.
Về phần từ trên xuống dưới Hình bộ, tất cả mọi người đều nổi giận, hoàn toàn nổi giận. Hứa Thanh Tiêu lấy lực mạnh dẫn đến sự cộng hưởng của Thánh nhân, tước đoạt Hạo nhiên chính khí của bọn họ, cướp đoạt tuổi thọ của bọn họ, đây coi như là sự trừng trị lớn nhất.
Cũng chỉ vì một chuyện nhỏ.
Làm sao bọn họ không phẫn nộ cho được?
Trong mắt bọn hắn, để Hứa Thanh Tiêu chịu ghẻ lạnh mười bảy ngảy cũng chả phải chuyện lớn gì, chỉ như kiểu khảo nghiệm và rèn luyện tính cách của Hứa Thanh Tiêu. Dựa theo kế hoạch của bọn hắn thì trước tiên cứ bỏ mặc Hứa Thanh Tiêu ba tháng, xem thử xem Hứa Thanh Tiêu có đủ kiên nhẫn hay không.
Thật sự không ngờ rằng, Hứa Thanh Tiêu vì chuyện này mà nổi giận, thậm chí dùng Hạo nhiên chính khí điều động sức mạnh, tặng cho bọn họ một chiêu dã man, cái này sao có thể khiến bọn họ không phẫn nộ? Mà như thế nào lại không cho bọn họ oán hận chứ.
Cũng đúng vào lúc này.
Ở trong Kinh đô vang lên tiếng gầm thét của Hoài Bình Quận Vương, âm thanh này đã truyền đi khắp kinh đô. Hắn ta đã khó chịu với Hứa Thanh Tiêu từ lâu rồi.
Hắn ta là nho sinh của Chu thánh nhất mạch, lại còn là Quận vương của Vương triều Đại Ngụy, phụ thân là Thân vương, tay nắm trọng binh. Có thể nói, Hoài Bình Quận vương hắn ta văn võ song toàn, võ đạo sắp đạt tứ phẩm, Nho đạo cũng vào hàng Thất phẩm minh ý, qua một vài năm nữa Nho đạo cũng có thể tấn thăng lục phẩm.
Cả đời này có khả năng đạt thành tựu Đại Nho, võ đạo cũng có khả năng trở thành Vương giả, đến lúc đó văn võ bổ sung cho nhau, hắn ta chính là quận vương bậc nhất Đại Ngụy.
Hắn ta tôn sùng Chu thánh nhất mạch, vô cùng tôn trọng Chu thánh nhất mạch, cho nên khi Hứa Thanh Tiêu khinh thường Chu thánh nhất mạch thì hắn ta đã dùng võ để áp chế, căn bản là không quan tâm đến quy củ, đồng thời cũng không quan tâm đến mặt mũi, thẳng tay áp chế Hứa Thanh Tiêu.
Ngay ở trước mặt Đại Nho đã đánh thẳng mặt Hứa Thanh Tiêu, vốn dĩ cho rằng Hứa Thanh Tiêu sẽ ngoan ngoãn một chút, nhưng chưa từng nghĩ đến việc Hứa Thanh Tiêu sẽ dẫn dắt thiên tượng khiển trách Hình bộ. Cái này đã dính đến nền tảng lập quốc của Đại Ngụy, đến vận nước của Đại Ngụy.
Là sai lầm ngập trời.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi đúng là gan to bằng trời, tước đoạt khí vận của Hình bộ, làm lung lay nền tảng lập quốc, ngươi có chết cũng không có gì đáng tiếc!!!”
Tiếng rống giận dữ vang lên, vầng sáng bao phủ hết mọi thứ, sau lưng Hoài Bình Quận Vương có ảo ảnh của một giao long, hắn ta bước lên một bước đã đi đến ngay phía trong Hình bộ.
Loại áp lực đáng sợ như núi hét biển gào đổ về phía Hứa Thanh Tiêu. Khuôn mặt Hoài Bình Quận Vương lạnh lùng, trong mắt chứa đầy phẫn nộ. Hôm nay hắn ta muốn ở trước mặt từ trên xuống dưới Hình bộ, từ trên xuống dưới Kinh thành dạy dỗ Hứa Thanh tiêu một trận.
Giờ phút này, rất nhiều quan viên của Hình bộ run rẩy, bị loại khí thế này của Hoài Bình Quận Vương dọa sợ. Chỉ có điều trong lòng bọn hắn vui mừng không thôi. Hoài Bình Quận Vương ra mặt cho bọn họ, Hứa Thanh Tiêu này chết chắc rồi!
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi có biết, ngươi tố cáo Hình bộ của ta sẽ dẫn đến cảnh thánh nhân nổi giận không?”
Thị lang Lý Viễn giận dữ hét lên. Hắn ta bị cướp mất Hạo nhiên chính khí nên trong lòng chất chứa oán hận vô cùng lớn với Hứa Thanh Tiêu. Hắn ta chính là Văn thần, lại còn đi con đường Nho đạo, đọc sách bao nhiêu năm mới minh ý, thế nhưng hôm nay đều bị huỷ hoại. Chuyện này còn ác độc hơn gấp mười lần so với việc cách chức quan của hắn ta.
Vậy nên Lý Viễn gào thét, cho rằng việc Hứa Thanh Tiêu vạch tội Hình bộ đã chọc giận thánh nhân.
“Hình bộ của Đại Ngụy chính là nền tảng của đất nước, một kẻ ngạo mạn như ngươi dám vạch tội Hình bộ, khiến cho thánh giận dữ, bào mòn quốc vận Đại Ngụy. Ngươi cũng biết đấy, một chút quốc vận, nhìn thì vô cùng nhỏ bé nhưng đối với Đại Ngụy bây giờ chính là đả kích chí mạng, ngươi biết không hả?”