Người Chơi Hung Mãnh

Chương 272: Hạ Quan Hứa Thanh Tiêu, Mời Thượng Thư, Thị Lang, Lại Ti Lang Trung, Viên Ngoại Của Hình Bộ Cáo Quan Hết Đi! (2)

Chương 272: Hạ Quan Hứa Thanh Tiêu, Mời Thượng Thư, Thị Lang, Lại Ti Lang Trung, Viên Ngoại Của Hình Bộ Cáo Quan Hết Đi! (2)

Hình bộ Thượng thư Trương Tĩnh cũng hét to lên. Hình bộ là một trong Lục bộ, là một trong nền tảng lập quốc của Đại Ngụy, vậy mà bây giờ lại bị Hứa Thanh Tiêu vạch tội, đương nhiên là sẽ ảnh hưởng đến quốc vận của Đại Ngụy
Bọn chúng rất thông minh, gần như là trong nháy mắt đã tìm ra được lý do trốn tránh, không dám tranh luận đúng sai với Hứa Thanh Tiêu, mà là dùng đất nước để trấn áp Hứa Thanh Tiêu.
“Những kẻ động đến nền tảng lập quốc, giết không tha!”
Hoài Bình Quận Vương lại mở miệng thốt ra một câu nói vô cùng lạnh lùng, trong mắt hắn ta nổi lên sát tâm. Đối với hắn ta mà nói, Hứa Thanh Tiêu nói xấu Chu thánh nhất mạch đã là đáng tội chết, nhưng nể tình bệ hạ coi trọng Hứa Thanh Tiêu nên hắn ta mới không ra tay.
Nhưng hôm nay Hứa Thanh Tiêu đã phạm vào quốc vận Đại Nguỵ, lại vạch tội Hình bộ. Lý do này đã đủ để Hứa Thanh Tiêu chết đến trăm lần.
Chỉ là phía bên trong Hình bộ, Hứa Thanh Tiêu đứng chắp tay, trên đỉnh đầu hắn, bút viết, văn thước, văn chuông đều tỏa ra Hạo nhiên chính khí rất kinh khủng, chặn lại xung kích như lũ quét của Hoài Bình Quận Vương. Nếu không, với một võ giả Ngũ phẩm, dưới sự cuồng nộ như thế này, Hứa Thanh Tiêu tuyệt đối không thể đối mặt một cách nhẹ nhõm được.
Đây chính là tác dụng của một bộ phận văn khí, phối hợp để tạo ra Hạo nhiên chính khí nhằm ngăn chặn loại tấn công về tinh thần và khí thế này.
“Hứa Thanh Tiêu, tội ngươi đáng chết vạn lần.”
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi rất ngạo mạn. Quả nhiên đại nho Nghiêm Lỗi nói không sai, quả nhiên ngươi chính là vạn cổ cuồng sinh.”
“Hứa Thanh Tiêu, hôm nay ngươi đã phạm phải lỗi sai tày trời, cho dù là bệ hạ cũng không thể nào tha thứ cho ngươi!”
Từ trên xuống dưới Hình bộ, đủ loại âm thanh lên án vang lên, bọn hắn cũng rất giận dữ. Hình bộ bị vạch tội, vậy thì khí vận của bọn hắn cũng bị liên luỵ.”
Có thể nói từ trên xuống dưới Hình bộ đều hứng chịu sự trừng phạt, ngoại trừ những người không phải là quản lý thì từ chủ sự trở lên không có kẻ nào chạy thoát hết.
“Nói đủ chưa?”
Theo tiếng chửi rủa dần dần nhỏ lại, giọng nói của Hứa Thanh Tiêu vang lên.
Đỉnh đầu hắn có ba loại văn khí, giống như thể Thánh nhân giáng trần. Hạo nhiên chính khí mênh mang, khí thế không kém chút nào.
Hứa Thanh Tiêu nói xong, quan viên Hình bộ không ai dám tiếp tục nói gì nữa, bị loại khí thế này của hắn dọa cho khiếp sợ.
Một khắc sau, ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu nhìn về phía Hoài Bình Quận Vương cũng vô cùng lạnh lẽo.
“Hoài Bình Quận Vương, ngươi thật là to gan. Thân là quận vương, tức là người thuộc hoàng thất. Chuyện của Hình bộ không liên quan gì đến ngươi, vậy mà ngươi lại tự tiện ra chủ ý, nhúng tay vào việc của Hình bộ.”
“Hoài Bình Quận Vương, ngươi cho rằng một vương gia Đại Ngụy có thể giống như bệ hạ sao?”
Hứa Thanh Tiêu thằng thừng giận dữ mắng mỏ Hoài Bình Quận Vương. Hoài Bình Quận Vương là quận vương của Đại Nguỵ, không sai, nhưng quận vương có chức trách của quận vương, quận vương có những chuyện mình phải xử lý.
Lục bộ không nằm trong phạm vi quản lý của quận vương. Loại thân phận như thế này vô cùng nhạy cảm, thường gây nên tạo phản đều không thể tránh thoát mấy quận vương và thân vương này. Vậy nên mấy thân vương và quận vương thông minh một chút đều thành thật ngồi ở nhà.
Lớn lối thế này, khẳng định là sống không quá lâu.
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, một câu nói này của hắn khiến cho Hoài Bình Quận Vương phải thay đổi sắc mặt. Câu hỏi này của Hứa Thanh Tiêu đơn giản chỉ là lôi vấn đề sắc nhọn nhạy cảm nhất ra hỏi. Loại chuyện như này hắn ta không dám đụng vào, kể cả khi hoàng thượng không tin tưởng Hứa Thanh Tiêu.
Kể cả khi biết Hứa Thanh Tiêu cố tình gây chuyện, nhưng chỉ cần bệ hạ có phản ứng lại một chút thôi thì đối với mình mà nói chính là phiền phức ngập trời.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi đừng có mà chụp cái mũ ngỗ nghịch lên đầu Hoài Bình Quận Vương. Có điều Hoài Bình Quận Vương làm như vậy cũng không phải là đang nhúng tay vào chuyện Hình bộ mà là đang trách ngươi vạch tội Hình bộ, bào mòn quốc vận Đại Ngụy ta.”
Gừng càng già càng cay, Trương Tĩnh vừa mở miệng đã nhanh chóng tìm lý do cho Hoài Bình Quận Vương rũ sạch quan hệ.
“Bản vương sẽ không nhúng tay vào chuyện của Hình bộ, nhưng Hứa Thanh Tiêu ngươi đã làm ảnh hưởng đến quốc vận của Đại Ngụy, mà bản vương là hoàng thất Đại Ngụy, vậy nên có quyền ra tay với ngươi.”
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi đã phạm phải tội lớn tày trời, mau quỳ xuống nhận tội.”
Hoài Bình quận vương xác định lập trường của mình, một câu nói ra như lời vàng ý ngọc, giọng nói của hắn ta vang lớn như tiếng sấm cuồn cuộn, bắt Hứa Thanh Tiêu phải quỳ xuống nhận tội.
“Nực cười!”
Nhưng Hứa Thanh Tiêu thằng thừng nhếch miệng khinh miệt nói, ba tầng văn khí ganh đua, kết hợp với Hạo Nhiên chính khí ngăn cản khí thế của Hoài Bình quận vương.
“Hình bộ chính là một trong lục bộ của Đại Ngụy, là nơi công chính trong thiên hạ, thế nhưng bên trong Hình bộ lại có người chịu oan không ai thấu. Một Hình bộ như vậy, sao lại không được vạch tội?”
“Hoài Bình quận vương ngươi, không phân rõ đen trắng đúng sai, cưỡng ép nhúng tay vào việc này. Bởi vì nổi lên tham vọng, không xứng là nho sinh, biết rõ là bất công nhưng vẫn lật ngược phải trái đen trắng, nhưng luôn mồm nói vì giang sơn Đại Ngụy, vì dân chúng Đại Ngụy.”
“Nền tảng lập quốc đó, là đất nước của ngươi, là giang sơn của ngươi nhỉ? Chứ không phải là giang sơn Đại Ngụy, đất nước Đại Ngụy. Hoài Bình quận vương, ngươi đã phạm phải tội lớn nói năng xằng bậy, làm điều bừa bãi.
“Hoài Bình quận vương, tâm tư này của ngươi rất đáng chết, ngươi muốn làm phản sao?”
Giọng nói của Hứa Thanh Tiêu rất lớn, truyền đến mọi nơi ở kinh đô Đại Ngụy.
Chẳng lẽ hắn thật sự không biết Hoài Bình quận vương đang muốn làm gì sao? Cho dù có đúng là không biết chi tiết nhưng cũng hiểu rõ một chút, nhưng thẳng thừng bắt đầu thế này là vì chuyện gì chứ?
Không phải là vì muốn chèn ép hắn, không phải muốn dồn hắn vào chỗ chết hay sao?
Nếu ngươi muốn dồn ta vào chỗ chết.
Vậy thì cũng đừng trách ta thẳng thừng vạch mặt,
Quả nhiên, hai chữ làm phản vang lên, cả kinh đô đều xôn xao lên.
Chẳng ai ngờ rằng Hứa Thanh Tiêu lại dám thẳng tay mắng Hoài Bình quận vương làm phản cả. Phải biết rằng Hoài Bình quận vương là con trai của Hoài Ninh thân vương, mà Hoài Ninh thân vương lại là người nắm giữ binh quyền. Nếu thật sự nói đến tạo phản thì cũng không phải không có khả năng.
Có điều Đại Nguỵ trị quốc bằng Nho đạo, xuất sư vô danh như Hoài Ninh thân vương thì không làm phản được. Nhưng cái này thuộc về kiểu không vạch mặt hoàn toàn, nếu như nói vạch mặt thật sự thì cần gì để ý ngươi có theo Nho đạo hay là không.
Thiên hạ này có nữ nhân ngồi long ỷ, Hoài Ninh thân vương ta lại không ngồi được sao?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất