Chương 273: Hạ Quan Hứa Thanh Tiêu, Mời Thượng Thư, Thị Lang, Lại Ti Lang Trung, Viên Ngoại Của Hình Bộ Cáo Quan Hết Đi! (3)
Nữ đế đăng cơ, thật ra tất cả mọi người đều thoáng bỏ qua nghi ngờ mấy vị thân vương quận vương này. Dù sao thì khi Nữ đế lên ngôi đến, chút chuyện này vẫn có thể được coi như đó chính là lý do tạo phản.
Đơn giản mà nói là tương đối gượng ép thôi. Hứa Thanh Tiêu ụp cái mũ này lên đầu Hoài Bình quận vương, lực sát thương cũng đủ lớn.
“Người! Nói nhăng nói cuội, quả nhiên là ngươi muốn chết.”
“Ngươi có tin bản vương thẳng tay đánh chết ngươi hay không hả.”
Hoài Bình quận vương quả thật có phần không nói lại lời Hứa Thanh Tiêu, không phải là không thể mà chủ yếu là vì Hứa Thanh Tiêu gợi ra chủ đề nhạy cảm nhất, đồng thời cũng là chủ đề quận vương thân vương không muốn đụng đến nhất,
Nói nhiều sai nhiều, không bằng không nói gì.
“Ngươi dám!”
“Hứa mỗ chính là mệnh quan triều đình. Tuy ngươi đúng là quận vương, quyền thế lớn hơn Hứa mỗ rất nhiều, thế nhưng nếu ngươi dám làm ta bị thương dù chỉ một chút cũng đủ để đổi lấy sự khinh miệt hoàng quyền.”
“Hứa mỗ ta có sai hay không thì có Hình bộ, Đại Lý Tự và bệ hạ đến để định đoạt. Hoài Bình quận vương, tuy ngươi có vũ lực rất mạnh, chỉ cần một chưởng là có thể đánh chết ta ngay.”
“Nhưng Hứa mỗ có thể cam đoan. Chỉ cần ngươi hạ xuống một chưởng này cũng đủ để chém đầu cả nhà.”
Hứa Thanh Tiêu không hề sợ hãi, càng nói chuyện điên cuồng hơn.
Hắn nhìn Hoài Bình quận vương chằm chằm, thậm chí còn bước lên trước một bước, nhìn chăm chú Hoài Bình quận vương, trong mắt đều là vẻ kiêu ngạo.
Có bản lĩnh thì cứ giết. Nếu như hắn ta dám động vào mình một chút, Hứa Thanh Tiêu cam đoan, Hoài Bình quận vương này nhất định gặp phải xui xẻo, còn có thể thuận tiện thu hồi binh quyền của Hoài Ninh quận vương.
Hứa Thanh Tiêu cũng không tin chỉ vì một tên chủ sự Hình bộ, một tên nho sinh Thất phẩm minh ý như mình mà Hoài Ninh quận vương tình nguyện vứt bỏ binh quyền quý giá như vậy.
“Hứa huynh, ta có thể giúp ngươi mời thánh ý mở miệng, vậy là xong.”
Cũng đúng vào lúc này, Triều Ca bỗng nhiên mở miệng, dùng linh thức thông báo cho Hứa Thanh Tiêu biết mình có thể mời thánh ý đến.
Hứa Thanh Tiêu hơi lung lay. Mời thánh ý, đây chính là chuyện mà tất cả đại Nho trong trời đất này không làm được, nếu như thật sự mời thánh ý đến, nói thật thì theo một ý nghĩa nào đó, nó còn lớn hơn so với hoàng quyền.
Trừ khi Hoàng đế không để ý đến văn nhân trong thiên hạ nữa. Nếu có can đảm làm như vậy, vận nước bị gọt phần lớn, đây tuyệt đối không phải chuyện đùa.
Đây thật sự giống như sức công kích của đạn hạt nhân.
Hứa Thanh Tiêu thẳng thừng từ chối. Vào tình cảnh này, hắn không cần phải mời thánh ý, nếu không chỉ sợ sau này càng gặp được chuyện phiền phức hơn. Bây giờ đi mời thánh ý là đang lấy dao mổ trâu để giết gà sao?
“Ngươi!”
Hoài Bình quận vương thực sự nổi giận, trong mắt hắn ta chứa ý hận vô tận nhưng đúng là hắn không dám ra tay giết Hứa Thanh Tiêu. Nếu thật sự muốn giết Hứa Thanh Tiêu thì nói bị chém đầu cả nhà cũng là hơi phóng đại.
Nhưng binh quyền của phụ thân mình tuyệt đối sẽ bị tịch thu ngay lập tức, chuyện này không khác gì tai họa ngập đầu. Chỉ vì một Hứa Thanh Tiêu, hắn ta không thể mạo hiểm.
Có điều nếu không đánh chết Hứa Thanh Tiêu, vậy thì dạy dỗ một lần cũng được chứ?
Hoài Bình quận vương hừ lạnh một tiếng, chậm rãi bước lên trước nửa bước. Trong một thoáng khí thế của hắn ta đã nhanh chóng được kéo lên, sau đó trực tiếp ra tay nhanh như chớp giật, muốn cho Hứa Thanh Tiêu một cái bạt tai ngay trước mặt mọi người từ trên xuống dưới Hình bộ, nhục mạ Hứa Thanh Tiêu.
Làm như vậy cũng là vượt quyền, nhưng có sao chứ? Nhiều nhất cũng chỉ phải chịu mấy hình phạt nhỏ. Hắn ta sẽ không vì một tên Hứa Thanh Tiêu mà làm mất binh quyền của phụ thân, tương tự như vậy, bệ hạ cũng không thể chỉ vì Hứa Thanh Tiêu mà trực tiếp đắc tội với Hoài Ninh vương phủ.
Nhưng mà một khắc sau, một tiếng nói vang lên thẳng thừng trấn áp Hoài Bình quận vương.
“Không được làm càn.”
Bốn chữ thốt ra vô cùng bình tĩnh, nhưng chỉ câu nói này thôi cũng đủ để Hoài Bình quận vương thu tay lại trong nháy mắt, sắc mặt có chút khó chịu.
Bởi vì giọng nói này chính là giọng nói của phụ thân hắn ta, Hoài Ninh thân vương.
“Phụ thân, Hứa Thanh Tiêu vô cùng ngạo mạn, sỉ nhục con đủ kiểu, thậm chí còn chửi bới tung tin đồn nhảm.”
Hoài Bình quận vương không phục. Hắn ta không biết vì sao phụ thân mình lại lên tiếng ngăn lại, nhưng trong lòng hắn ta cảm thấy cơn tức này khó mà nuốt xuống được.
“Quay về.”
Nhưng giọng nói của Hoài Ninh thân vương vẫn bình tĩnh như lúc trước, chỉ nói hai chữ, bảo Hoài Bình quận vương quay về.
Ý tứ thể hiện rất rõ ràng là không cho hắn ta tiếp tục nhúng tay vào chuyện này nữa.
Hoài Bình quận vương không cam lòng. Còn một phần sỉ nhục nữa, hắn ta thân là quận vương, ở trong kinh thành Đại Ngụy, không nói đến chuyện có thể hoành hành bá đạo nhưng cũng là một trong những nhân vật có tiếng.
Nhưng hôm nay đối mặt với Hứa Thanh Tiêu, bị Hứa Thanh Tiêu sỉ nhục như thế này, rồi còn bị phụ thân của mình cưỡng ép bắt quay về, cái này khiến cho hắn ta mất hết mặt mũi.
Chỉ có điều không thể không nghe mệnh lệnh của phụ thân.
Hoài Bình quận vương hít sâu một hơi, quay người định rời khỏi đây, không tham gia vào chuyện này nữa.
Nhưng giọng nói của Hứa Thanh Tiêu từ từ vang lên.
“Quả nhiên Hoài Bình quận vương là một vị quan đại tài nha, ngài muốn đến Hình bộ thì đến, muốn đi thì đi hử? Quả nhiên xem lục bộ như nhà mình ha.”
Theo âm thanh vang lên, quan viên Hình bộ hoàn toàn sửng sốt.
Bọn họ không biết Hứa Thanh Tiêu muốn làm gì nữa. Hoài Bình quận vương bị gọi về, theo lý thuyết là để chừa lại mặt mũi cho ngươi, ngươi còn không định buông tha à?
Ngươi muốn làm cái gì vậy? Chẳng lẽ thật sự cảm thấy mình vô địch thiên hạ à?
“Hứa Thanh Tiêu, bản vương khuyên ngươi một câu, thấy tốt thì cầm lấy, nếu không thì…”
Hoài Bình quận vương quay người lại, ánh mắt của hắn ta rét lạnh như băng sương nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
Chuyện bị Hoài Ninh thân vương gọi về đã là mất hết mặt mũi. Rời đi là vì phụ thân không muốn chọc phải rắc rối, nhưng Hứa Thanh Tiêu nếu lại cứ bám theo không buông tha, Hoài Bình quận vương thật sự sẽ không bỏ qua cho Hứa Thanh Tiêu.
“Nếu không thì thế nào?”
“Nếu không thì sẽ giết mệnh quan triều đình? Nếu không thì giết nho sinh?”
“Hoài Bình quận vương, vậy thì Hứa mỗ cứ đứng ở đây, nếu ngươi cảm thấy vương quyền lớn hơn hoàng quyền, Hứa mỗ chịu phạt.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, vẫn là những câu nói cực kỳ sắc bén như cũ, nói đến mức Hoài Bình quận vương có giận cũng không phát ra được.
Chứ đừng nói là mạnh mẽ quấy rối một lần nữa.
“Hôm nay bản vương muốn rời đi, vậy ngươi có thể làm gì bản vương?”
Hoài Bình quận vương lạnh lùng mở miệng. Nói xong những lời này, hắn ta đi thẳng ra phía bên ngoài Hình bộ.