Chương 274: Hạ Quan Hứa Thanh Tiêu, Mời Thượng Thư, Thị Lang, Lại Ti Lang Trung, Viên Ngoại Của Hình Bộ Cáo Quan Hết Đi! (4)
Mà giọng nói của Hứa Thanh Tiêu cũng lạnh lùng vang lên.
“Võ Xương năm thứ nhất, hai mươi lăm tháng năm, vương triều Đại Nguỵ.”
“Hoài Bình quận vương, không màng triều cương, không màng hoàng quyền, không màng thánh ân mà bước vào Hình bộ, tuỳ ý làm bậy, khiển trách mệnh quan triều đình vô cớ, kiêu căng ngạo mạn, vô pháp vô thiên.”
“Càng tệ hơn là giẫm đạp hoàng quyền dưới chân, giẫm đạp bệ hạ dưới chân. Thần, Hứa Thanh Tiêu, nguyện lấy cái chết can gián, mời bệ hạ điều tra rõ ràng Hoài Bình quận vương xem có đúng là có ý tạo phản hay không, có đúng là nhận hối lộ trái pháp luật không, có đúng là có đức hạnh của bậc quận vương không.”
Giọng nói này oai hùng như sấm. Phía trên thiên khung, hành văn nhả chữ rồi hoá thành tấu chương, trực tiếp bay đến Văn cung Đại Ngụy.
Những lời này của Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn dẫn dắt tất cả mọi thứ phát nổ.
Hắn lấy tính mạng can gián, can gián đức hạnh của Hoài Bình quận vương, can gián sự ngạo mạn của Hoài Bình quận vương, can gián ý đồ của Hoài Bình quận vương.
Đây thật sự là không chết không dừng!!!
Rốt cuộc vào thời khắc này, Hoài Bình quận vương không kiềm chế được nữa. Lần này Hứa Thanh Tiêu liều chết can gián, lại còn tấu lên trên, toàn bộ bách tính của kinh đô Đại Ngụy đều đã biết được, hơn nữa bệ hạ cũng sẽ tiếp thu mấy lời liều chết can gián, rồi điều tra mình.
Nhà hắn ta đương nhiên không thể tạo phản, thế nhưng chuyện nhận hối lộ trái pháp luật, đức hạnh của bậc làm vương, hai điểm này Hoài Bình quận vương không nắm chắc được. Toàn bộ vương triều Đại Nguỵ này, có mấy vị vương gia không nhận hối lộ trái pháp luật? Nhưng đơn giản là một vụ tham ô thế nào, việc làm trái pháp luật ra sao mà thôi.
Những thứ như này vốn dĩ ở trong bóng tối, nhưng Hứa Thanh Tiêu lại thẳng tay lôi ra đặt dưới ánh sáng. Kể từ lúc đó, hễ mình làm chút chuyện sai trái nào thì đó sẽ trở thành binh khí mạnh nhất để Hứa Thanh Tiêu tấn công.
Đây là muốn bôi xấu mình hoàn toàn rồi.
“Hứa Thanh Tiêu.”
Giờ phút này, Hoài Bình quận vương nổi giận triệt để, khí tức giao long sau lưng gần như ngưng lại, một loại khí thế đáng sợ ngập trời tràn ngập khắp Hình bộ.
Hắn ta thật sự động sát tâm, sự phẫn nộ làm cho đại não của hắn ta tê dại đi.
Lúc đầu hắn ta quyết định ra mặt lần này là muốn dạy dỗ Hứa Thanh Tiêu một chút, thật sự không ngờ rằng Hứa Thanh Tiêu lại vu oan giá hoạ cho mình đủ kiểu, cuối cùng cha mình bảo mình quay về cũng đã coi như mất hết mặt mũi.
Nhưng không ngờ, vậy mà Hứa Thanh Tiêu lại lặp đi lại hành động tìm phiền phức đến cho mình, hết lần này đến lần khác khiến cho mình mất sạch mặt mũi. Cho dù hắn ta có tỉnh táo, cho dù hắn ta có trầm ổn thì dưới tình huống như vậy, nếu hắn ta mà không phản công lại thì về sau đừng hòng đứng ở hoàng thành này.
“Dừng tay.”
Giờ khắc này, theo tiếng nói của Hoài Ninh thân vương vang lên, Hoài Bình quận vương lại thêm một lần kinh hãi. Tất cả khí thế của hắn ta đều tán loạn, thế công phạt tự nhiên cũng biến mất không thấy gì nữa.
“Phụ vương!”
Hoài Bình quận vương có hơi không cam lòng, không nhịn được mà hét lớn một tiếng.
“Hứa đại nhân, quả thật trong việc này Hoài Bình hơi nóng vội, đắc tội với ngươi, mong Hứa đại nhân khoan dung độ lượng, đúng lý tha người.”
Giọng nói của Hoài Ninh thân vương lại vang lên cầu tình cho Hoài Bình quận vương, hy vọng Hứa Thanh Tiêu khoan dung độ lượng.
Bên trong Hình bộ.
Hứa Thanh Tiêu nghe được giọng nói của Hoài Ninh thân vương xong cũng không thấy sợ hãi, cũng không lộ ra vẻ cung kính mà vẫn giữ sự bình tĩnh như cũ.
“Hay cho câu đúng lý tha người!”
“Mấy hôm trước ta có gặp Hoài Bình quận vương một lần. Lúc đó hạ quan chỉ đi bái phỏng đại nho Trần Tâm, nhưng Hoài Bình quận vương lại ra sức ức hiếp. Không nói đến cái gì khác, Hoài Bình quận vương lúc ấy chẳng làm gì cả, lập tức chủ động tìm hạ quan gây phiền phức.”
“Hôm nay, chuyện của Hình bộ, hạ quan bênh vực kẻ yếu, vì muốn giải oan, theo lý thuyết thì cũng là chuyện của Hình bộ, nhưng Hoài Bình quận vương lại cố gắng tìm đến hạ quan gây phiền phức.”
“Một lần, hai lần, Hoài Bình quận vương coi hạ quan như cái đinh trong mắt. Lúc trước Hoài Bình quận vương đuối lý, vậy mà bây giờ lại muốn hạ quan đúng lý tha người? Xin hỏi Vương gia, thế thì Hoài Bình quận vương sẽ bỏ qua cho hạ quan sao?”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng. Thân vương thì sao chứ?
Chỉ cần Đại Nguỵ này vẫn do Nữ đế nắm giữ thì mình vẫn hoàn toàn có thể không cho bất cứ kẻ nào mặt mũi.
Ở kinh thành, Hứa Thanh Tiêu lấy chữ nhân làm gốc. Khiêm tốn, tha thứ, nhường nhịn, đó không phải vì Hứa Thanh Tiêu muốn nịnh nọt, cũng không phải Hứa Thanh Tiêu giảo hoạt như con buôn mà là không muốn gây thêm phiền phức cho Nữ đế.
Cũng không muốn rước thêm cho mình một chút phiền phức nào.
Nhưng Hoài Bình quận vương và mình đã là kẻ thù một sống một còn, thế mà hiện tại lại kêu mình đúng lý tha người? Không khỏi là quá si tâm vọng tưởng chứ?
Những lời kia của Hứa Thanh Tiêu vừa kết thúc khiến cho rất nhiều người tặc lưỡi. Như này là muốn khiêu chiến với thân vương rồi.
Vạn cổ cuồng sinh, đúng là danh bất hư truyền.
Quan viên từ trên xuống dưới ở kinh đô đều tặc lưỡi. Dẫu biết Hứa Thanh Tiêu ngạo mạn, dẫu biết Hứa Thanh Tiêu hung hăng, nhưng thật sự không biết Hứa Thanh Tiêu lại ngạo mạn, hung hăng đến nhường này.
Ngay cả thân vương cũng không thèm để vào mắt, quả nhiên là người độc nhất trong thế gian này.
“Vậy… Hứa đại nhân muốn thế nào?”
Chỉ có điều Hoài Ninh thân vương lại cất tiếng, vô cùng bình tĩnh, chậm rãi hỏi thăm Hứa Thanh Tiêu muốn như thế nào.
“Xử lý theo luật!”
“Tự tiện xong vào Hình bộ, theo luật là sẽ bị nhốt vào đại lao nửa năm, nhưng mà nể tình Hoài Bình quận vương là quận vương của Đại Nguỵ, tổ tiên có công, chỉ cần giam một tháng là được.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng. Đây chính là kết quả mà hắn muốn.
Chuyện này không thể nào quật ngã được Hoài Bình quận vương, cách phản công duy nhất chính là khiến Hoài Bình quận vương mất hết mặt mũi. Giam hắn ta một tháng, nghĩ đến thanh danh của Hoài Bình quận vương e rằng cũng hoàn toàn biến mất.
Về chuyện vốn dĩ cần nửa năm, Hứa Thanh Tiêu sửa thành một tháng thì hoàn toàn nói để nghe thôi. Dù sao nếu thật sự phải gian nửa năm, sợ là Hoàng đế cũng sẽ không đồng ý.
Một tháng là đủ rồi, coi như là tạm thời thu được chút tiền lời.
“Không thể nào!”
Hoài Bình quận vương hét lớn.
Quận vương ngồi tù sao? Đây quả thật là làm trò cười cho thiên hạ. Nếu như mình thật sự ở trong nhà lao, vậy thì không cần sống ở kinh thành này nữa. Mất mặt là chuyện nhỏ, bị những kẻ quyền quý chế giễu mới là thật.
Chỉ có điều, không đợi Hứa Thanh Tiêu mở miệng, giọng nói của Hoài Ninh thân vương đã vang lên.
“Được.”
Lấy một chữ đáp lại Hứa Thanh Tiêu, ông ta đồng ý để Hoài Bình quận vương chịu phạt.
“Phụ vương!”