Chương 277: Hạ Quan Hứa Thanh Tiêu, Mời Thượng Thư, Thị Lang, Lại Ti Lang Trung, Viên Ngoại Của Hình Bộ Cáo Quan Hết Đi! (7)
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, một câu nói kia vang lên khiến đám người không dám nhúc nhích.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi…”
Lúc này, Lý Viễn không biết nên nói gì.
Mà Hứa Thanh Tiêu thì đã bắt được toàn bộ hai mươi bảy lại ti lang trung. Bọn họ là văn thần không phải võ giả, cũng không phải Nho giả. Ai có quyền thì có thể ra lệnh. Nhưng vấn đề là, những quan sai có năng lực chế phục Hứa Thanh Tiêu của Hình bộ hoàn toàn không dám động đậy.
Câu nói vừa rồi của hắn giống như ánh đao khiến cho bọn hắn cảm thấy sợ hãi. Kháng lệnh chẳng qua chỉ phạt trượng mà thôi, nhưng nếu thật sự khiến Hứa Thanh Tiêu bị thương, bọn hắn cảm giác Hứa Thanh Tiêu nói được thì sẽ làm được.
Nhóm người Thượng thư là quan lớn, nếu thật sự xảy ra chuyện thì sẽ có người bảo đảm, bọn hắn chỉ là quan sai nho nhỏ, nếu như chọc phải tên ôn thần Hứa Thanh Tiêu này…
Bốp bốp bốp bốp!
Dưới cơn hình trượng, hai mươi bảy lại ti lang trung kêu rên liên hồi, chửi mắng, giận dữ mắng mỏ, kêu khóc, cầu xin tha thứ, đủ lại âm thanh vang vọng trong Hình bộ.
Vô số quyền quý trợn mắt há mồm.
Đã gặp kẻ điên cuồng, bất ngờ là chưa thấy ai điên cuồng như vậy.
Đánh một lượt hết tất cả hai mươi bảy lại ti lang trung của Hình bộ.
Nhưng điều khiến cho tất cả mọi người run rẩy chính là.
Sau khi Hứa Thanh Tiêu kết thúc phạt trượng thì đưa mắt nhìn về phía Thị lang và Thượng thư của Hình bộ.
Nếu gia hình tra tấn này dành cho Hình bộ Thượng Thư.
Vậy thì Hứa Thanh Tiêu thật sự ngồi vững cái tên Vạn cổ cuồng sinh.
Không, không, không. Cái danh cuồng sinh đúng là sỉ nhục Hứa Thanh Tiêu.
Mà phải dùng cuồng thần để hình dung.
Hình bộ Thượng thư chính là quan viên Nhị phẩm của Đại Ngụy. Bên trên ngoại trừ quan viên chủ lực của Trung Thư ba tỉnh ra thì bọn họ chính là người có quyền lực tối cao nhất.
Hơn nữa, Trương Tĩnh còn là thành viên chủ chốt của Đồng Minh hội.
Hứa Thanh Tiêu thật sự muốn làm như vậy… Coi như là thật sự chọc thủng trời thôi.
Hứa Thanh Tiêu đã phạt hình xong hai mươi bảy lại ti lang trung, không ai có thể trốn thoát hai mươi trượng này.
Mặc dù đám văn thần này dùng dược thiện để điều dưỡng thân thể, thỉnh thoảng cũng luyện một chút võ công. Thế nhưng ở trước mặt một võ giả cửu phẩm có thực lực chống lại được võ giả bát phẩm thì hoàn toàn không đáng chú ý.
Hai mươi bảy Lại ti lang trung phụ trách vụ án từ hai mươi bảy quận của Đại Ngụy gửi về Hình bộ, đứng bên ngoài đều là quan lớn, thế nhưng ở Hình bộ thì lại giống như chó nhà có tang, bị Hứa Thanh Tiêu treo lên đánh.
Một loạt cảnh tượng này thật sự là khiến cho toàn bộ quyền quý trong kinh thành đều kinh sợ. Vốn dĩ biết là Hứa Thanh Tiêu điên cuồng, thế nhưng dùng thủ đoạn thế này đúng là nghe rợn cả người.
Ngay cả đám người quốc công quận vương cũng không dám ương ngạnh như thế này. Dám phạt hình hai mươi bảy lại ti lang trung, từ khi Đại Nguỵ khai quốc đến nay, đây quả nhiên là lần đầu tiên.
Nhưng điều khiến cho mọi người kinh hãi nhất chính là, ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu lúc này đang dừng lại trên người Hình bộ thị lang và Hình bộ Thượng thư.
Nếu người này dám đánh cả Hình bộ Thị lang và Hình bộ Thượng thư, vậy thì đúng là muốn chọc thủng trời.
Hình bộ Thượng thư, cho dù nói như thế nào thì đây cũng làm một nhân vật có máu mặt ở Đại Ngụy. Nói một câu khó nghe, trừ khi Hình bộ Thượng thư muốn chết, nếu không, ngay cả bệ hạ cũng phải nghĩ kỹ trước khi làm.
Cảm nhận được ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu, Hình bộ Thượng thư cũng chẳng hề sợ hãi mà ngược lại, trong mắt tràn đầy ý lạnh.
Ông ta không tin Hứa Thanh Tiêu dám động vào mình.
“Lý đại nhân.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, ánh mắt của hắn chiếu vào người Hình bộ Thị lang Lý Viễn. Người sau tức giận đến mức run rẩy, nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu rồi nói: “Ngươi cũng biết phạt hình ta sẽ có hậu quả gì rồi chứ?”
Ngay cả tay Lý Viễn cũng tức đến run rẩy. Hắn ta là Hình bộ thị lang, đường đường là một vị quan tam phẩm, là tam phẩm đó. Trên dưới Hình bộ này, ngoại trừ Tả thị lang và Hình bộ Thượng thư thì hắn ta là lớn nhất. Đương nhiên phải là còn phải bỏ cả Đô Sát viện.
Nếu Hứa Thanh Tiêu thật sự dám ra tay, vậy hắn ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Hứa Thanh Tiêu.
“Lý đại nhân, ngài đang uy hiếp ta à?”
“Căn cứ theo pháp luật Đại Ngụy, theo quy định phá án của Hình bộ. Nếu có người nào dám uy hiếp mệnh quan triều đình thì cũng không phải tội nhỏ đâu.
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, nói mấy lời.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi đừng có mà ăn không nói có.”
“Bản quan đây uy hiếp ngươi khi nào? Với lại bản quan phạm vào luật pháp khi nào?”
Lý Viễn cả giận nói.
“Mới vừa rồi chẳng phải đại nhân uy hiếp hạ quan sao? Còn nữa, đại nhân phạm pháp khi nào hả?”
“Chuyện này còn cần hạ quan nhắc lại sao?”
Hứa Thanh Tiêu nói vậy, đối phương lập tức cảm thấy hơi ê răng, hắn ta nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, thật sự không biết phải nói gì cho phải.
“Ngươi đến tìm bản quan, thế nhưng bản quan không hề từ chối thụ án, chỉ là lúc đó bản quan đang phải xử lý chuyện khác, không thể nhận án được. Thế này cũng tính là lỗi sao?”
Lý Viễn vẫn còn muốn giãy dụa một chút, giải thích rõ chuyện này.
Nhưng lời này nói ta lại đúng ý của Hứa Thanh Tiêu.
“Tốt, vậy ý của Đại nhân tức là, không phải ngài không muốn nhận án mà là muốn chống lại Hứa mỗ đúng không?”
Hứa Thanh Tiêu bước lên một bước, khi hỏi như vậy, trong mắt lộ rõ ý lạnh.
“Không có.”
Lý Viễn lập tức nghe ra ý tứ trong lời nói của Hứa Thanh Tiêu, hắn ta vội vã lắc đầu, thẳng thừng bác bỏ.
“Nếu không nhằm vào Hứa mỗ, vậy thì xin hỏi Lý đại nhân, lúc hạ quan đi báo án, vì sao Lý đại nhân lại muốn hạ quan cút?”
“Cho dù đúng là có việc thật, một câu bận rộn công sự là đủ, hoặc cùng lắm là tùy tiện đặt một lý do để đuổi hạ quan cũng được.”
“Xin hỏi Lý đại nhân, nếu như người đến tìm đại nhân hôm nay là một vị quận vương nào đó, hoặc là vị quốc công nào đó, thậm chí là bệ hạ, phải chăng đại nhân cũng nói ra chữ cút sao?”
Hứa Thanh Tiêu lạnh lùng hỏi.
Từ trên xuống dưới Hình bộ, cho dù là không tình nguyện đáp lại mình thì cũng không hung tợn như vậy. Lý Viễn này cậy mình là Hình bộ Thị lang, một chữ cút kia của hắn ta đã dẫn đến việc tất cả mọi người ở Hình bộ đều chế giễu mình.
Hứa Thanh Tiêu hắn sẽ quên được sao?
“Ngươi thật to gan! Bản quan tuyệt đối không có ý này, đồng thời cũng tuyệt đối không có ý nhục mạ Thánh thượng.”
Nghe xong những lời này của Hứa Thanh Tiêu, Lý Viễn biến sắc, sau đó vội vã lên tiếng giải thích. Chuyện này nếu mà không giải thích thì đó chính là nhục mạ hoàng thượng.
“Không dám nhục mạ Thánh thượng, vậy thì có thể nhục mạ hạ quan sao? Lý đại nhân, vậy mà ngươi còn nói là ngươi không nhằm vào Hứa mỗ à?”
Hứa Thanh Tiêu giận dữ hỏi.