Chương 288: 0 Cổ Danh Ngôn! Hứa Thanh Tiêu Là Yêu Nghiệt Vạn Đời! Từ Trên Xuống Dưới Lại Bộ Khủng Hoảng (5)
“Tuyên chỉ, Hứa Thanh Tiêu minh ý vì Hình bộ Đại Nguỵ mà nói ra mười lăm chân ngôn, khuyên người đời hướng thiện. Vì là danh ngôn thiên cổ, từ trên xuống dưới Hình bộ chép lại danh ngôn trăm lượt, truyền khắp thiên hạ. Về sau, hễ là người gia nhập Hình bộ thì đều phải chép trăm lượt.”
“Hình bộ Thượng thư Trương Tĩnh, phạt chép ngàn lần, để chỉnh đốn cho ngay thẳng.”
“Chuyện ngày hôm nay, Hứa Thanh Tiêu không có lỗi. Nhưng trong vòng một tháng phải tra rõ hồ sơ trong tay, nhất định phải tìm ra manh mối.”
Giọng nói của Nữ đế Đại Ngụy vang lên, chiêu cáo thiên hạ.
Hình bộ Thượng thư Trương Tĩnh, hoàn toàn biến thành bên thua lớn nhất.
Nhưng mà sắc mặt của năm vị Thượng thư còn lại đều không giống nhau.
Mà bên trong Hình bộ, Hứa Thanh Tiêu cũng từ từ thở ra một hơi.
“Tạ thánh ân của bệ hạ.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng. Nói xong những lời này, hắn xoay người rời khỏi Hình bộ. Đã hấp thu xong hết quốc vận, hắn không có nhiệm vụ ở Hình bộ mà đi tìm Chu Nam.
Trên đường đi, Hứa Thanh Tiêu mua không ít dược liệu quý giá và thuốc bổ.
Bởi vì mình mà Chu Nam bị thương, còn mình thì cũng bởi vì chuyện của Chu Nam mà phát tiết hết tức giận trong lòng. Về tình về lý, Hứa Thanh Tiêu muốn đi tìm Chu Nam ngay lập tức.
Mang theo không ít quà tặng, Hứa Thanh Tiêu đi vào giữa sân.
Chỉ có điều giờ phút này, bách tính trong nội viện không chỉ tò mò nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nũa mà ngay khi Hứa Thanh Tiêu xuất hiện thì đồng loạt quỳ xuống dưới đất hô lên.
“Xin bái kiến Hứa đại nhân.”
Đối với bách tính toàn thành mà nói, những chuyện xảy ra hôm nay bọn họ vẫn không thể hiểu rõ hết, nhưng đối với bách tính ở cùng sân với Chu Nam thì bọn họ thực sự biết rõ chuyện gì đã xảy ra.
Hứa Thanh Tiêu vì một quyển lại bình thường như Chu Nam mà đại náo Hình bộ, thậm chí còn không tiếc tự huỷ đi tương lai. Quan viên như thế này, cả thế gian khó tìm.
Vì bách tính mà ra tay nghĩa hiệp, vì oan khuất của bách tính mà bất bình. Đây mới chính là vị quan tốt trong lòng bọn họ.
“Các vị khách khí rồi, bản quan chỉ làm những việc nên làm.”
Hứa Thanh Tiêu không vui vẻ vì chuyện này, cũng không muốn vui vẻ vì chuyện này.
Thậm chí còn có chút cảm xúc không hiểu được.
Người làm quan làm tốt chuyện của mình đều được gọi là quan tốt sao?
Có thể nghĩ, thiên hạ này có bao nhiêu chuyện bất bình.
Hít sâu một hơi, Hứa Thanh Tiêu đi vào trong nhà Chu Nam.
Thê tử của Chu Nam nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu thì quỳ xuống dập đầu, khóc cảm tạ Hứa Thanh Tiêu giải oan cho tướng công của nàng.
Mà Chu Nam cũng gào khóc, đối với Hứa Thanh Tiêu là áy náy, cũng là tự trách.
Hứa Thanh Tiêu không nhiều lời, chỉ để những vật mua được lên bàn, sau đó nói với Chu Nam một tiếng khuyên hắn dưỡng thương cho tốt, sau khi chữa khỏi vết thương thì đến tìm Hứa Thanh Tiêu, lại làm quyển lại tiếp.
Hiệu quả những dược liệu và thuốc bổ Hứa Thanh Tiêu đưa cho hắn không tệ lắm, nhanh thì chỉ ba ngày đã tốt lên, còn chậm thì năm ngày là có thể bù lại.
Nói xong hết tất cả, không để bọn họ nói thêm bất cứ lời gì khác, Hứa Thanh Tiêu đã rời đi.
Nhưng sau khi ra khỏi viện tử, trạm mục tiêu kế tiếp của Hứa Thanh Tiêu không phải là Hình bộ, cũng không phải là quốc công.
Mà là đi thẳng đến Lại bộ.
Không sai, chính là thẻ nhập chức của nhóm Dương Hổ Dương Báo ở Lại bộ.
Lại bộ Đại Nguỵ và Hình bộ cách nhau hai con đường. Bước đi của Hứa Thanh Tiêu không tính là chậm, trên đường đi có ánh mắt của bách tính chiếu đến nhưng số lượng không nhiều lắm, mà bọn họ đưa ánh mắt nhìn về phía Hình bộ.
Bọn họ chỉ nghe thấy tiếng của Hứa Thanh Tiêu nhưng chưa từng gặp mặt Hứa Thanh Tiêu. Đợi sau khi dị tượng biến mất thì Hứa Thanh Tiêu cũng giống như người thường, nếu nhất định phải nói có điểm nào đó không giống người thường, thì chính là hắn rất anh tuấn.
Giờ phút này, từ trên xuống dưới Lại bộ cũng đều ra ngoài. Hình bộ bị đại nạn này, làm sao có chuyện họn hắn không đi xem?
Chỉ là xem náo nhiệt thôi, bảo bọn họ tiến lên bọn họ cũng chẳng dám. Cảnh tượng Hứa Thanh Tiêu trừng phạt quan viên Hình bộ đã chiếu lên trên trời, vậy nên bọn họ nhìn thấy rõ mồn một.
Cái này nếu như lại ngăn cản, vậy không phải là đi tìm chết sao?
Đừng nói Lại bộ của bọn họ, mà toàn bộ Lục bộ, ngoại trừ một vài quan viên thực sự có quyền thế thì ai dám đi chọc vào Hứa Thanh Tiêu?
Thậm chí còn sinh ra cảm giác sợ hãi với Hứa Thanh Tiêu này.
Người này thật sự quá mạnh. Mới đến Hình bộ mười bảy ngày mà đã bắt từ trên xuống dưới Hình bộ lại rồi đánh một lượt, cũng may còn Thượng thư trốn được một kiếp.
Có thể trốn được một kiếp, nhưng mười lăm chữ của Hứa Thanh Tiêu đã đánh cho Hình bộ Thượng thư Truong Tĩnh thương tích đầy mình, có vô số người núp trong bóng tối châm chọc.
Có thể tưởng tượng, sau ngày hôm nay, người trong thiên hạ sẽ đánh giá Hứa Thanh Tiêu như thế nào, người trong thiên hạ sẽ đánh giá Hình bộ Thượng thư Trương Tĩnh như thế nào chứ?
Hiện tại vẫn tốt, chí ít thì Trương Tĩnh vẫn là Hình bộ Thượng thư, chí ít thì Hứa Thanh Tiêu vẫn chưa có địa vị chân chính trong triều, thế như mười năm sau? Trăm năm sau? Thậm chí là ngàn năm sau thì sao?
Đương thời Hứa Thanh Tiêu lại kiêu ngạo, trăm ngàn năm sau, khi mọi người nhắc đến câu nói này, Trương thượng thư sẽ bị muôn vàn nhắc nhở.
Loại sỉ nhục này, thà giết Trương Tĩnh còn tốt hơn.
Quả nhiên là thà gây chuyện với Diêm Vương cũng đừng chọc vào văn nhân. Dưới ngòi bút, nó sẽ vô cùng tàn nhẫn, vạn văn sau văn hồn vẫn còn theo.
Chỉ là, ngay khi trên dưới Lại bộ còn chấn động vì chuyện này, đột ngột có một bóng người xuất hiện bên ngoài cửa chính Lại bộ.
Người đến rất trẻ, tướng mạo anh tuấn, mặc bộ quần áo chủ sự của Hình bộ.
Là Hứa Thanh Tiêu.
Đợi sau khi Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, toàn bộ Lại bộ tê liệt. Bọn họ không biết vì sao Hứa Thanh Tiêu đến Lại bộ nhỉ?
“Xin hỏi, chủ sự của Lại bộ ở đâu?”
Theo sau là Hứa Thanh Tiêu bước vào.
Trong chốc lát, bốn năm bóng dáng nhanh chóng đi ra, là hai vị chủ sự của Lại bộ, một vị Viên ngoại lang, thậm chí còn có một vị thị lang tự mình xuất hiện.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi đến Lại bộ có chuyện gì?”
Lại bộ Hữu Thị lang mở miệng. Sắc mặt của hắn ta rất bình tĩnh, bên trong ánh mắt đầy sự tò mò. Hắn ta không hiểu, đang êm đẹp sao Hứa Thanh Tiêu lại đến Lại bộ chứ?
“Bái kiến Thị lang đại nhân.”
“Hạ quan có mấy tên thuộc hạ, nguyên là quan sai của phủ Nam Dự, sau vì nhân thủ của Hình bộ không đủ, cho nên hạ quan đã điều họ đến kinh đô.”
“Mười ngày trước, đến Lại bộ làm hồ sơ nhập chức. Thế nhưng đến hôm nay vẫn chưa xử lý tốt. Việc này không phiền Thị lang đại nhân, hạ quan đi tìm chủ sự Lại bộ hỏi một chút là được.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, giọng điệu bình tĩnh.