Chương 289: 0 Cổ Danh Ngôn! Hứa Thanh Tiêu Là Yêu Nghiệt Vạn Đời! Từ Trên Xuống Dưới Lại Bộ Khủng Hoảng (6)
Chỉ có điều hắn nói xong những lời này trong nháy mắt toàn bộ Lại bộ đều bùng nổ.
“Cái gì? Kéo dài mười ngày sao? Là cái tên khốn kia làm à?”
“Khụ, Hứa Thanh Tiêu lại muốn đến Lại bộ đánh người à?”
“Mấy vị viên ngoại lang đại nhân tranh thủ thời gian chạy đi, Hứa Thanh Tiêu đến đánh người.”
“Nhanh lên, nhanh lên, bảo Tả thị lang chạy đi, đợi chút nữa Hứa Thanh Tiêu tức giận thì không ai ngăn được đâu.”
“Bảo ai ngăn Hứa Thanh Tiêu lại? Có bệnh à? Ăn no không có chuyện gì làm thì trêu chọc vào cái người này làm gì? Muốn chết thì cũng đừng có kéo theo chúng ta!”
Trong chớp mắt, bên trong Lại bộ loạn thành một nùi. Bọn họ cũng tò mò sao Hứa Thanh Tiêu lại xuất hiện.
Thật không ngờ đến là vì chuyện này.
Kéo dài mười ngày nhập chức, đây nhất định là có vấn đề. Chỉ có điều bọn họ thật sự không biết chuyện này, phần lớn đều không biết. Dù sao thì Hứa Thanh Tiêu cũng không phải người của Lại bộ, sao không đi đến những bộ khác làm khó dễ chứ?
Đám người có chút khủng hoảng, chuyện dạy dỗ Hình bộ rõ mồn một trước mắt, bọn hắn cũng không dám lỗ mãng, chẳng mau bị Hứa Thanh Tiêu đánh một trận thì lại không thể nóng nảy.
“Có chuyện như thế sao?”
“Đúng là hoang đường!”
“Hứa Thanh Tiêu, thuộc hạ của ngươi tên là gì, bản quan sẽ đích thân tra cho ngươi, tạo phản rồi, tạo phản rồi!”
“Lại bộ ta luôn cẩn thận vì Đại Nguỵ. Tất cả mọi người đều chăm chỉ cần cù nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này.
“Ban ngày ban mặt, ngay dưới chân hoàng thành, quả nhiên là tức chết lão phu đây.”
Khi Lại bộ Hữu thị lang nghe thấy mục đích đến đây của Hứa Thanh Tiêu thì trong mắt loé lên tia sợ hãi. Hắn ta không biết có phải Hứa Thanh Tiêu đến đây gây chuyện không, nhưng hắn ta biết là mình nhất định phải tranh thủ thời gian xử lý.
Như vậy Hứa Thanh Tiêu sẽ không có cơ hội ra tay.
“Thị lang đại nhân, một chuyện nhỏ mà thôi, tuỳ tiện tìm chủ sự là được, không cần phiền đến ngài.”
Hứa Thanh Tiêu khách sáo nói. Loại chuyện nhỏ nhặt như nhập chức này để một người đường đường là Lại bộ Thị lang đến xử lý, như này đúng là không thể nào nhìn được, tuỳ tiện tìm chủ sự đến là được rồi.
“Không, Hứa Thanh Tiêu, lời này sai rồi!”
“Cái gọi là đừng thấy việc thiện nhỏ không làm, đừng thấy việc ác nhỏ mà làm, đây mặc dù là chuyện nhỏ, thế nhưng trong mắt bản quan lại là chuyện lớn. Xảy ra chuyện thế này đối với Lại bộ mà nói thì đúng là sỉ nhục.”
“Người đâu, điều tra rõ chuyện này cho ta, quả thật là tạo phản rồi. Quan viên tỉnh ngoài vào kinh thành, mỗi chuyện nhập chức thôi mà kéo dài mười ngày, lý nào lại như vậy.”
Giọng điệu Lại bộ thị lang cương trực. Hắn ta không dám để tên chủ sự nào xử lý chuyện này, chẳng may đầu óc tên chủ sự này có vấn đề rồi trêu chọc Hứa Thanh Tiêu thì sao?
Vậy chẳng phải là làm lớn chuyện à?
Hứa Thanh Tiêu là ai? Đây chính là mãnh nhân tuyệt thế, vô pháp vô thiên, không kiêng kỵ gì cả, chỉ cần chiếm lý là Hứa Thanh Tiêu sẽ phá thủng cả trời.
Chuyện này ai mà chịu nổi?
Vậy nên hắn quyết định tự mình xử lý.
Lời này vừa thốt ra khiến cho toàn bộ Lại bộ bắt đầu hoạt động, gần như tất cả mọi người đều đi tra rõ chuyện này, ai không biết còn tưởng là xử lý đại án kinh thiên động địa gì.
Rất nhanh, không đợi Hứa Thanh Tiêu nói ra tên của nhóm người Dương Hổ.
Trong chốc lát, có người cưỡng ép một nam tử đi ra, nhìn Hữu thị lang rồi nói.
“Thị lang đại nhân, chính là người này trời sinh tính tình lười biếng, làm việc không tốt làm chậm trễ chuyện của Hứa đại nhân.”
Trong nháy mắt Lại bộ đã tra ra ai cố ý kéo dài chuyện nhập chức của nhóm người Dương Hổ, rồi đưa đến trước mặt Hứa Thanh Tiêu.
“Người đâu, kéo tên này ra phạt hai mươi trượng, cách chức, giam vào đại lao ba tháng.”
Hữu thị lang mở miệng, ánh mắt tràn đầy tức giận.
Suýt chút nữa thì bị tên này hại chết, việc này hắn ta thật sự không biết, thậm chí phần lớn người ở Lại bộ cũng không biết, bởi vì không cần thiết, Hứa Thanh Tiêu là người của Hình bộ mà.
Ăn no rửng mỡ cản chân Hứa Thanh Tiêu làm gì?
Hiển nhiên là cái tên này có quan hệ tốt với người ở Hình bộ, nhận uỷ thác của người ta. Chẳng qua những chuyện này chỉ nói ngoài lề, mọi người hiểu được thì hiểu.
“Hứa Thanh Tiêu, việc này là do thiếu trách nhiệm giám sát của bản quan. Ngươi yên tâm đi, từ nay về sau, bản quan sẽ giám sát thật tốt.”
“Vì thấy áy náy nên bản quan sẽ tự mình làm hồ sơ nhập chức cho thuộc hạ của ngươi, chờ một lát.”
Hữu thị lang chủ động thừa nhận sai lầm, sau đó căn bản là không cho phép Hứa Thanh Tiêu nói thêm gì mà vội đi đến kho công văn, khiến cho Hứa Thanh Tiêu… cũng không biết nói gì.
Nhìn thoáng qua những quan viên khác trong lại bộ, Hứa Thanh Tiêu ôn hoà cười một tiếng, gật đầu.
Nhưng ánh mắt của toàn bộ mọi người đều co rúc lại.
Cơ bản là không dám đối mặt với Hứa Thanh Tiêu, khiến cho Hứa Thanh Tiêu bó tay.
Cái này… Hứa Thanh Tiêu ta đáng sợ thế sao?
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu có chút khó chịu. Chuyện mình thích nhất vẫn là kết bè kết bạn mà, chỉ cần ngươi cho Hứa mỗ ta một chút mặt mũi, thì Hứa mỗ ta sẽ cho ngươi ba phần mặt mũi.
Làm gì phải như vậy chứ.
Có chút bất đắc dĩ, nhưng chưa đến nửa khắc đồng hồ, Lại bộ Hữu thị lang đã nhanh chóng đi ra. Hắn ta trực tiếp thẩm tra tin tức của nhóm người Dương Hổ, làm xong bản đồ đường đi ở kinh đô, lệnh tiễn và những tư liệu tương tự.
Hiệu suất làm việc này quả nhiên là nhanh.
Tiếp nhận lệnh tiễn và bản đồ chỉ đường của nhóm Dương Hổ xong, Hứa Thanh Tiêu bái tạ Hữu thị lang.
Lại bộ Hữu Thị lang cũng bái chào Hứa Thanh Tiêu, mặt mũi đầy vẻ xấu hổ.
Chờ khi Hứa Thanh Tiêu rời đi, toàn bộ quan viên từ trên xuống dưới Lại bộ đều nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nhưng một khắc sau có một âm thanh vang lên.
“Có ai không, Tả thị lang bị kẹt ở cửa sổ không ra được.
Tiếng nói cất lên, đám người Lại bộ đều ngây ngẩn cả người.
Hứa Thanh Tiêu vừa ra khỏi Hình bộ cũng không khỏi ngẩn người.
Không phải chứ? Còn muốn phô trương như vậy sao?
Không biết ra sao, Hứa Thanh Tiêu đi về phía Hình bộ.
Hắn muốn bắt đầu phá án.
Chuyện này vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.
Kỳ hạn một tháng của bệ hạ.
Đúng thật là có chút áp lực nha.